Tử Tình vốn chính là người thông thấu, mặc dù trong nội tâm sóng lớnquay cuồng, bởi vì còn có người khác ở đây, Tử Tình cũng không tiện hỏithêm cái gì, trên mặt vẫn là tận lực giữ bình tĩnh, chắp tay xoay ngườinói: "Cũng là tiểu nữ tử ngu dốt, tạ đại sư chỉ điểm."
Tuệ Quang đại sư gật gật đầu, rồi rời khỏi thiên điện, thay tiểu hòa thượng khác dẫn mấy người Tử Tình đi dùng cơm ăn chay.
Lúc dùng cơm, mọi người vẫn truy hỏi muốn xem ngọc bội của Tử Tình, lạihỏi Tuệ Quang đại sư nói cái gì với Tử Tình. Chỉ có Hạ Cam Vĩnh có chútlo lắng nhìn nhìn Lâm Khang Bình và Tử Tình, câu nói cuối cùng của đạisư hắn không nghe được, nhưng là câu vật vàng bạc kia, nên bỏ thì phảibỏ, hắn vẫn là nghe hiểu, có nghĩa một nhà Tử Tình sẽ gặp rủi ro, cònkhông phải một khoản tài sản nhỏ. Chẳng qua, đối với việc Tuệ Quang đạisư có thể tự mình đi ra nghênh đón Tử Tình, cùng với tặng ngọc bội, hắncũng rất là khó hiểu, chỉ có thể nói, tương lai đứa nhỏ Tử Tình sinh,nhất định là có số mệnh lớn.
"Đại sư nói, ngọc bội này bây giờ còn không thể tuỳ tiện lấy ra cho cácngươi xem, nếu không Phật Tổ trách tội xuống, sẽ không linh nữa." TửTình thuận miệng nói bừa. "Đại sư đã nói như vậy, Tình nhi ngươi cất kỹđi, ngàn vạn lần đừng phụ lòng một phen tâm ý của đại sư. Ngoại tôn nữnày của ta nha, tương lai nhất định là người có mệnh phú quý, ngay cảTuệ Quang đại sư cũng nói." Thẩm thị vui vẻ nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-van-cua-tinh-nhi/758169/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.