Chương trước
Chương sau
Tử Tình còn chưa kịp trả lời Thu Ngọc, đã nghe Hạ Ngọc nói: "Muốn tanói, vẫn là Nhị ca Nhị tẩu có lòng nhân hậu, cũng biết dạy dỗ đứa nhỏ,bọn nhỏ mới có ngày hôm nay. Không nói nhạc gia của Tử Hỉ, nhà chồng của Tử Vũ cũng không kém, trong nhà là làm quan không nói, còn chỉ có mộtnhi tử độc nhất này, nghe nói ruộng nước còn có mấy trăm mẫu, cửa hàngcó mấy gian tốt, Tử Vũ gả qua chính là đương gia nãi nãi sẵn đấy. Trướckia có nghĩ cũng không dám nghĩ, nữ hài nhi nhà chúng ta lại còn có thểgả đến nhà quan lão gia trong thành làm thiếu phu nhân."
"Nhị cô, ngươi làm gì lấy ta ra nói chuyện? Đó có cái gì ngạc nhiên?" Tử Vũ không vừa ý quyệt miệng hỏi.
"Có cái gì ngạc nhiên? Gả chồng theo chồng, mặc quần áo ăn cơm, ngươitìm người nghèo thử xem, mấy đồng tiền kia lay đến lay đi, ăn bữa nay lo bữa mai, phiền cũng phiền chết. Chưa từng nghe qua một câu nói? Vợchồng nghèo hèn trăm chuyện buồn, hồi nhỏ ngươi là chưa từng sống mộtngày khổ nào, bây giờ lại tìm được nhà chồng có tiền, cũng là mệnh ngươi tốt, đã có sẵn đại thiếu nãi nãi mà làm, tỷ ngươi kia vẫn là hai ngườihọ tự mình kiếm được." Thu Ngọc nói.
"Nương ta cho ta của hồi môn cũng có một trăm mẫu ruộng nước hai cửahàng, cũng đủ cho ta tiêu dùng rồi, ta lại không cần nhà họ nuôi sống,muốn ta nói, hắn cưới được ta mới là mệnh tốt. Nương ta bây giờ là Ngũphẩm phu nhân, phẩm cấp cao hơn nhà nhà họ mấy bậc, ca ca tỷ tỷ nhà tangười nào không là có tiền đồ? Tùy tiện ai cho ta chút tiền tiêu vặtcũng đủ cho ta tiêu rồi, ta còn đợi dùng của người khác?" Tử Vũ bực lênquên mất kiêng kị, vạch trần ra của cái trong nhà. "Cái gì? Nương ngươicó thể cho ngươi những thứ này? Bé ngoan của ta, một trăm mẫu ruộng nước là trị giá một ngàn năm trăm lượng bạc, hai cái cửa hàng cũng đáng mộtngàn lượng, nương ta, ôi, nói vậy bạc áp đáy hòm cũng không ít được.Nhất định cũng phải hơn ngàn? Nhị tẩu, ngươi lại có thể vô thanh vô tứctích cóp được của cải dày như vậy. Tử Vũ xuất giá còn có bốn năm ngànlượng bạc nhiều như vậy, Tử Phúc bọn họ ở riêng cũng không ít được đi?"Thu Ngọc quen thói nói, cũng là rất kinh ngạc. Thật sự không ngờ nói ranhư vậy dẫn tới hậu quả gì.
Quả nhiên, Thu Ngọc vừa nói xong, Điền thị vẫn không hé răng nóichuyện."Tốt, nhà lão Nhị, mấy năm nay ngươi cũng là giấu giếm không rachút tiếng gió, năm đó Xuân Ngọc bọn họ trông vào các ngươi giúp đỡ mộtchút, chỉ một trăm lượng bạc, ngươi chết sống không đồng ý, làm hại mộtnhà Xuân Ngọc cũng không giống cái nhà. Tứ Mao bây giờ còn không biết ởđâu chịu khổ? Nhị Mao cũng không đi theo chính đạo, còn có lão Đại kia,giờ có khó khăn, các ngươi còn vì mấy lượng bạc dưỡng lão so đo đến sođo đi, hắn cũng là huynh trưởng ruột thịt của ngươi đấy? Ngươi lại ngược lại. Mình gả nữ nhi, của hồi môn chính là vài ngàn lượng bạc, ta cũnglà chưa từng gặp qua, phần gia sản của lão Tăng gia này còn không đềncạn sạch cho ngươi, vì cái đồ đền tiền, các ngươi thà rằng không cần cha mẹ, không cần huynh muội, cũng thật là đủ vô tình vô nghĩa rồi."
Điền thị vừa nói xong thì rơi lệ đầy mặt, lúc này nàng cũng là quá kinhhãi rồi. Từng phỏng đoán rất nhiều năm, của cải của lão nhị có bao nhiêu giàu có? Của cải này cũng không phải một năm hai năm có thể tích cópđược, thật đúng là giấu giếm bọn họ vất vả quá. Đến cùng là lúc nào, lão nhị bắt đầu trở nên lòng dạ sắt đá đây?
Người như Điền thị vĩnh viễn không biết kiểm điểm bản thân, sai lầm vĩnh viễn là người khác, cho tới bây giờ nàng không biết là mình làm sairồi. Đẩy Tăng Thụy Tường càng ra xa.
Tử Vũ lúc này mới giật mình cảm thấy mình nhất thời nhanh mồm nhanhmiệng nói lỡ miệng, nước mắt đã đảo quanh, đang muốn mở miệng, Thẩm thịmở miệng trước: "Nương, ngươi nếu đã nói như vậy, hôm nay ta liền nóichuyện tử tế một chút, mấy năm nay, ngươi đối xử với chúng ta như thếnào, đối xử với mấy vị muội tử như thế nào?"
"Ta làm một gia bà làm cái gì, còn phải nói ba nói bốn với một nàng dâunhư ngươi? Tới lúc nào, ngươi cũng là con dâu của ta, ta nói chuyện,ngươi còn có thể già mồm? Ta cũng muốn hỏi một chút, có phải làm cáomệnh Phu nhân gì đó, là có thể cùng gia bà già mồm hay không?" Điền thịkhóc hỏi.
"Bà, ngươi đã nói như vậy, ta thay nương ta phân tích cùng ngươi mộtchút. Ngươi dầu gì cũng sinh ra ba cô cô, so với nương ta sinh còn nhiều hơn, hơn nữa, ngươi cũng luôn luôn thương các cô cô các nàng còn hơnthương cha ta rất nhiều, hôm nay có hai cô cô ở đây, đừng trách ta nóichuyện không xuôi tai, đây là lời nói thật. Không chỉ như thế, ngươithương những ngoại tôn ngoại tôn nữ kia cũng hơn thương những tôn tử tôn nữ này rất nhiều, nhiều năm như vậy, dường như cho tới bây giờ ngươicũng chưa từng lo lắng cho khó khăn của chúng ta, há mồm ngậm mồm chínhlà nhà đại cô như thế nào, nhà nhị cô như thế nào, nhà tiểu cô như thếnào, nhà đại cha như thế nào, chúng ta ăn cơm không đủ no, chúng ta mặcrách tung toé, những cái đó ngươi đều nhìn không tới, chúng ta cũngkhông so đo, bởi vì khi đó còn chưa có ở
riêng. Chẳng qua là, bây giờ cha mẹ ta cho chúng ta bao nhiêu của hồimôn, đó là tự cha mẹ ta kiếm được, năm đó khi ở riêng các ngươi đã chocha mẹ ta cái gì, các ngươi cũng rõ ràng. Dựa vào cái gì ngươi muốn thay các cô cô suy nghĩ khắp nơi, cha mẹ ta lại không thể tính toán chochúng ta? Giống như đều là làm phụ mẫu, ta cũng nhớ được cha ta từngnói, ta cũng là bảo bối trong lòng bàn tay ông ấy.”
“Chính là, nếu không có tỷ ta, nhà chúng ta còn không có ngày lành hômnay đâu, cha mẹ ta nói, nhà chúng ta có thể có hôm nay đều dựa vào tỷta, tỷ ta kiếm bạc cho, cha mẹ ta muốn dùng như thế nào còn không đượcsao?” Tử Vũ nói tiếp lời Tử Tình
“Tử Vũ, ngươi nói chuyện ồn ào với ai vậy, nghe lời tỷphu, về nhà trướcđi.” Lâm Khang Bình ở bên ngoài nghe thấy lời Tử Tình, Tử Vũ sợ các nàng bị mắng, vội t9i tìm lý do đuổi Tử Vũ ra ngoài, sau đó ngồi ở bên cạnhTử Tình, một bộ tư thếnàng dâu có ta che chở.
“Nhìn từng đứa, thật đúng là còn tiền thắt lưng cứng rắn rồi, nghe mộtchút trong miệng nói đầy những cái gì? Thật sự là thương các ngươi vôích, tốt xấu gì cũng nuôi các ngươi vài năm, cứ như vậy trong mắt khôngcó người, ngay cả ta cũng dám chống đối ngay trước mặt, sau lưng cònkhông chừng ăn giòi như thế nào đâu? Lão đầu tử, ngươi cũng không quảnmột chút?”Điền thị chuyển hướng ấm ức với lão gia tử.
“Đây vôn chính là ở riêng rồi, các nhà quản chuyện các nhà, nhà lão Nhịcó tiền, nguyện ý của hồi môn một vạn lượng, cũng không liên quan đếnta. Dù sao không thể thiếu hai ta ăn uống, mấy năm nay, làm sao ngươicòn không nhìn thấu, tội gì còn tốn tâm tư cho bọn chúng, ngươi còn chưa có tức giận đủ sao?” Lão gia tử nói
“Là không bạc đãi, nhưng chúng ta cũng không được hưởng bao nhiêu phúc,bọn họ mặc vàng đeo bạc, mỗi ngày sơn hào hải vị, trong nhà nha hoàn bàtử nười hầu hạ một đống lớn, đuổi chúng ta như đuổi ăn mày một năm chochừng mười lạng bạc. Đủ làm gì? Chúng ta còn cười như lũ ngu đấy, tự cho là được hời.” Điền thị nói
“Bà, ngài đây là oan uổng nương ta, nương ta ở đâu ra bà tử? Một bà tửkia vẫn là nương ta mua đến hiếu kính lão nhân gia ngươi, lão nhân giangươi còn không biết đủ? Mấy nha hoàn kia là người của mấy nàng dâu cáchuynh đệ.” Lam Khang Bình nói
“Mua bà tử gì?Làm sao vừa vào sân đã nghe thấy các ngươi tranh cãi ầm ĩ, lại như thế nào?” Tăng Thụy Tường tiến vào hỏi, đi theo sau có Thư Duệ.
“Còn không phải nữ nhi quý giá ngươi nuôi, của hồi môn cũng vài ngànlượng bạc, ngươi một năm phát mấy lượng bạc đuổi chúng ta như đuổi ănmày, vì chút bạc ấy, còn ba lần mấy bận làm khó dễ đại ca ngươi.” Điềnthị khóc nói
Tử Tình thấy Tăng Thụy Tường nghe xong trầm mặt xuống, Điền thị bị lãogia tử lôi kéo rất không tình nguyện uốn éo thân mình, đứng lên. Vừakhéo Tử Thọ và Dương thị ôm tiểu hài tử vào cửa viện, D(iền thị vội kêulên:”Cháu dâu vẫn là ngồi cạnh ta này, ta nhìn xem tằng tôn tử lão Tănggia, tiểu Vĩnh Thương, ta là lão a bà, gọi một tiếng lão a bà tới nghemột chút.”
Tử Tình và Thẩm thị phải chớp mắt một cái, không biết trong hồ lô nàycủa Điền thị muốn làm cái gì, quả nhiên không đến một lúc, liền nghethấy Điền thị hỏi Dương thị:”Cháu dâu, khi nào các ngươi ra ở riêng, cha mẹ ngươi cho các những cái gì?”
Dương thị nhìn Thẩm thị, không biết trả lời như thế nào, Tử Thọ đỡ thaynói:”Cha mẹ ta cho mỗi nhi tử gia sản đều là giống nhau, cái này cả nhàchúng ta đều biết đến, là mở hội nghị gia đình nhất trí thông qua, chúng ta ai cũng không có ý kiến. Vốn đại ca còn nói muốn cho tỷ tỷ thêm mộtphần, nhưng tỷ tỷ không cần.”
“Ngươi nhìn ngươi kìa, bọn nhỏ cũng chưa có ý kiến gì, ngươi tội gì tốn công suy nghĩ, bớt lo đi.”Lão gia tử khuyên Điền thị.
“Ta có ý kiến gì? Ta nào dám có ý kiến? Ta bây giờ còn trông vào ngườita nuôi sống đấy, không chừng người ta mất hứng một cái, ngay cả cha mẹcũng không cần, chúng ta coi là gì? Đến gót chân của bà ngoại Tử Phúccũng không bằng. Nói ra để mọi người ở đây bình luận một chút, nhi tửnhà ai một năm kiếm được hơn một ngàn lượng bạc, cho cha mẹ hơn mườilạng bạc, có phải phát cho ăn xin hay khôn? Trong nhà huynh đệ tỷ muộimột đám nghèo như ăn mày, người ta ai thấy trong mắt? Chỉ ì hai ba lượng bạc, hôm nay cùng người này đoạn giao, ngày mai cùng người kia khônglui tới. Bọn họ không chịu bớt chỗ nào một ít, nhà Xuân Ngọc cùng nhàlão đại có thể có bộ dáng ngày hôm nay sao?”D(iền thị càng nghĩ tớitrong lòng càng không thăng bằng, tuôn ra từng chút ủy khuất mấy nămnay, Thu Ngọc và Hạ Ngọc cũng không khuyên được.
“Còn muốn giúp thế nào, mấy đứa nhỏ nhà Xuân Ngọc ở đây đọc sách, đứanào không phải là lão Nhị nuôi, Hạ Ngọc Thu Ngọc nếu không có một nhàlão Nhị, có thể có ngày lành hôm nay? Ta làm sao mới có thể nói chongươi hiểu? Làm người phải hiểu được thỏa mãn, lão Đại và Xuân Ngọc, bọn họ đã làm chuyện sai, nên phải nhận trừng phạt.”Lão gia tử nghiêm mặtnói với Điền thị.
“Nương, nói lời này, ta cũng muốn hỏi một chút, tiền ở riêng, một năm ta mười tám lượng bạc nuôi cả nhà, mấy đứa nhỏ nhà ta đều ăn không đủ no,ai nhìn ở trong mắt? Muốn ở riêng, các ngươi biết rõ trong tay ta mộtchút tích có cũng không có, trong tay Đại ca còn giữ vốn riêng, còn làcái gì cũng đều là đại ca lấy trước, các ngươi ai nhìn ở trong mắt? Vừa ở riêng, một khẩu phần lương thực cũng không có, cha mẹ há mồm đòi mộtthạch lúa mạch làm lễ tết, ai nhìn ở trong mắt?Tử Phúc hắn nuôi lợn lớn, các ngươi mổ, ta mang theobọn nhỏ đến đưa lễ Tết, ngay cả chút tiết lợn cũng không cho bọn nhỏ một hớp nào, ai nhìn ở trong mắt? Biết rõ XuânNgọc muốn tính kế Tử Tình, ác ngươi biết rồi, chẳng những không nhắcnhở, còn giúp cùng tính kế, ai nhìn ở trong mắt?” Tăng Thụy Tường cònmuốn nói tiếp, Thẩm thị khuyên hắn dừng lại.
“Cha nó, đều là chuyện quá khứ, lúc ra cũng không có ý nghĩa gì, ta muốn nói là, chúng ta không nợ ai, nếu thiếu, cũng là người khác thiếu chúng ta. Bạc là ta cùng bọn nhỏ tự mình kiếm, tất nhiên nếu tiêu cho các hài tử của ta, cha mẹ kia, hiếu đạo chúng ta nên làm cũng không thiếu mộtphần, cái khác, vẫn là câu nói kia, đừng nghĩ tới tính kế gây khó dễchúng ta nữa.” Thẩm thị nói.
Điền thị còn muốn há mồm nói chuyện, lão gia tử quát:”Câm miệng, nói cái gì, nói có thể hiểu chưa?Ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng suy nghĩcho Tường nhi, ngươi về nhà suy nghĩ thật kỹ đi. Việc này về sau ai cũng không được nhắc lại, lại càng không cho phép nói ra bên ngoài.”Lão giatử liếc Điền thị môt cái nói, đi ra ngoài.
Hạ Ngọc Thu Ngọc vội đáp ứng một tiếng”Vâng”. Hai người vội đỡ D(iền thị đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.