"Chuyện thứ hai, tặng những người này cho chúng ta."
"Tặng người? Cho chúng ta? Ai vậy?" Tử Tình cũng có chút hồ đồ rồi, nơi nào có đạo lý quan tặng người cho dân.
"Năm trước bởi vì nguyên nhân bốn người kia, ta cũng không tới ngôi miếu đổnát ngoài thành An châu nhặt người nữa, cả một mùa đông không có cáchnào khác bố trí ổn thỏa, có người vì có chỗ ăn chỗ ngủ, không bị chếtrét, cố ý đi ăn trộm, vào nhà tù, trong phòng giam nhiều người, cửa nhamôn áp lực cũng lớn, Phó đại nhân nghe đại ca nói tới Khang trang củachúng ta, còn đang buồn bực năm nay ăn xin còn nhiều hơn cả mấy nămtrước? Phó đại nhân thương lượng với ta, tặng mấy lão nhân còn vài phầnsức lao động được cho chúng ta, có sáu người khoảng năm mươi tuổi, trong đó một người sáu mươi, còn có mười đến mười lăm tuổi là tám người, mười tuổi trở xuống là bốn, mặt khác còn có mười nữ oa, từ sáu tuổi đến mười hai tuổi không đều nhau. Tổng cộng ba mươi người."
"Cái này cũng không đúng nha, không phải có người môi giới sao? Những người sao không tìm người môi giới bán, còn có thể được chút tiền bạc?" Tử Tình hỏi.
"Người môi giới chỉ cần đứa nhỏ sạch sẽ trong nhà trong sạch, tuổi tác lớn như vậy khẳng định không cần. Về phần đám nam oa nữ oa này, cũng hơn mộtnửa là cô nhi, lại không muốn bán vào nhà giàu, nữ cũng có khả năng bịbán vào mấy chỗ bẩn thỉu kia, cả đời có khi cũng không ra được. Bởi vậy, thà rằng lang thang trên đường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-van-cua-tinh-nhi/758127/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.