Nói thật ra, Tử Tình có suy nghĩ này vẫn là sau khi đã biết chuyện củaXuân Ngọc, theo lý thuyết, nếu là mẹ ruột, sẽ không bởi vì Xuân Ngọccùng Yến Nhân Đạt tự định chung thân mà trách tội lên trên người TăngThụy Tường, dù sao khi đó, Tăng Thụy Tường không ở nhà, đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, nhưng Điền thị bởi vậy mà sinh ra dồn épchặt đứt con đường học nghiệp của nhi tử, kiếm tiền nuôi cả nhà, nuôimột đám sói mắt trắng.
Thấy giọng điệu Tăng Thụy Tường chất vấn hôm nay, chỉ sợ trong lòng cũng là có nghi ngờ, Tử Tình ngẫm nghĩ, dường như từ Đoan Ngọ năm trước Điền thị lại để một nhà Xuân Ngọc ở lại sau học đường,Tăng Thụy Tường đốivới tâm của Điền thị cũng phai nhạt rất nhiều, bằng không, cũng sẽ không thể để mấy người Tử Phúc đưa lễ năm mới vào trong tay lão gia tử.
Quên đi, mặc kệ thế nào, hôm nay mục đích đã đạt tới rồi, Tử Tình vộichạy lên phía trước, cầm chổi trong tay Tăng Thụy Tường, ném sang mộtbên, mình thì kéo cánh tay của Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Tường cũngkhông nói chuyện, chỉ là xoa đầu Tử Tình.
Buổi chiều, mấy người Tử Phúc vào cửa, mở miệng liền hỏi: "Hôm nay bọn họ đến sao?"
Tử Vũ đem chuyện đã trải qua nói lại một lần, Tử Hỉ vội vàng dậm chânnói: "Ta đã nói ta hôm nay không đến nhà bà ngoại, ở lại trong nhà xemnáo nhiệt, đại ca cứ kéo ta đi."
"Ngươi nếu muốn xem náo nhiệt, còn có một lần cơ hội, đến lúc đó liền giao cho ngươi giải quyết."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-van-cua-tinh-nhi/758101/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.