Chương trước
Chương sau
"Tiểu nha đầu lừa đảo, ngươi biết cái gì hả? Một con gà nào mà không bán 10 văn, ngươi lại dám nói một trăm văn, ngươi giựt tiền à?" Xuân Ngọc reo lên.
"Đại cô của nãi nãi à, gà sống thì 1 con mười văn, nhưng chúng ta bưng gà sống lên à? Không phải đã thịt đã nhổ lông đã nướng ư? Phải biết rằng Vương bà bà của chúng ta cũng không phải là một đầu bếp hạng thường, ngươi có biết nãi nãi một tháng cho Vương bà bà bao nhiêu tiền công không? Đến ăn một bữa, ta còn chưa lấy thêm tiền ấy chứ?" Tiểu Thanh đếm trên đầu ngón tay.
Xuân Ngọc chỉ vào Tiểu Thanh: "Ngươi, ngươi. . ."
Chu thị cười nói: "Đại muội muội à, ăn thì đã ăn rồi, năm trăm văn tiền cũng không mệt, ngươi ngày thường có thể ăn được bàn tiệc như vậy à? Ngươi còn muốn quà đáp lễ gì? Với lại không thấy chủ nhà cho lễ, ngươi lại đến đòi, ta lần đầu tiên nghe nói đấy, nói ra ngoài là thành một chuyện cười rồi."
Thẩm thị thấy, lắc đầu, vừa vặn Tiểu Lam mang rỗ nhà Xuân Ngọc ra, nói: "Nãi nãi, quy củ của nhà giàu lúc chúng ta làm là thân thích có hoàn cảnh khó khăn một chút đến tặng lễ, chỉ lấy mỗi thứ một nửa, một nửa kia làm đáp lễ, còn cho lễ nhiều hơn thì sợ là khinh thường người ta nghèo khó, không biết nãi nãi có quy củ gì?"
"A, còn phải chú ý điều này ta, ta thật đúng là không biết, không để mọi người nghĩ lầm ta khinh thường đại cô, như vậy đi, chuyện này liền giao cho ngươi, chia trứng gà ra, còn miếng thịt nữa, ngươi cũng cắt ra một nửa đi, cắt cho cẩn thận, đừng bên nhiều bên ít, để đại cô chọn trước, thừa lại, vừa rồi bà của ta nói muốn ăn thịt, cho đưa cho bà đi." Tử Tình phân phó.
Tiểu Lam quỳ gối đáp, cũng không nhìn sắc mặt mọi người, một bộ nghiêm trang cầm con dao, cắt thịt thành hai miếng, Thẩm thị cố nhịn cười, nhận lấy rổ, giao cho Xuân Ngọc, nói: "Lúc này có thể đi rồi đấy, trời tối không dễ về đâu."
"Không sao, Tử Tình không có sẵn xe ngựa à? Nếu quá muộn thì cũng ở lại một đêm được mà." Yến Nhân Đạt chẳng hề để ý nói.
"Ngựa nhà ta mấy ngày nay không thoải mái, không chở người nỗi, đại cô, các ngươi vẫn nên về sớm đi." Tử Tình nói.
"A. Có người làm chất nữ như ngươi sao? Đại cô tốt bụng đến đưa quà xuống sữa, ngươi ngược lại đuổi người đi, còn nữa, cũng là quà đáp lễ, sao lại cho khác nhau hả. Từng này trứng gà đủ làm gì? Ngươi coi Khang Bình làm cái gì? Đại cô ngươi ở lại ăn bữa cơm không được à?" Điền thị hỏi.
"Đúng vậu, tới cửa chính là khách, nào có ai đuổi khách đi? Chúng ta mặc dù ở nhà ngươi một đêm, nhà ngươi rộng mà." Xuân Ngọc nói.
"Nhà ngươi không có gà không heo cần chăm à? Mỗi lần đi đều có thể dẫn cả nhà đi, muốn ở là ở, khấm khá mới lạ?" Thu Ngọc bĩu môi.
"Muội tử cũng không phải không biết người trong thôn chúng ta ra sao, nuôi cũng là nuôi không, hơn nửa là nuôi giùm người khác, lãng phí lương thực." Yến Nhân Đạt nói.
"Vậy ngươi cũng đừng ăn cơm, ăn cũng là ăn không phải trả tiền, lãng phí lương thực. Còn không nhanh về nhà đi Tăng Thụy Tường nói.
Khi nói chuyện, Lâm Khang Bình đã trở lại, thấy một nhà Yến Nhân Đạt cũng sửng sốt, nghe được Tăng Thụy Tường đuổi người, còn có chút kỳ quái, Điền thị thấy Lâm Khang Bình, nói: "Khang Bình, ngươi trở về cũng đúng lúc, nhà đại cô ngươi khó khăn lắm mới lấy được từng ấy quà đi tặng, nhà khác đều cho đáp lễ, sao lại không cho đại cô? Mệt ta thường ngày còn khen ngươi ra tay hào phóng, hiểu lí hiểu lẽ, lúc Quế Anh thành thân ngươi không đi, ngay cả tiền biếu các ngươi cũng chưa cho một văn, lúc này, đại cô ngươi chủ động tới cửa tặng lễ, ngươi còn không muốn gặp bọn họ, ngươi có ý gì?"
"Lão bà tử, nói cái gì thế hả? Nguwoif nào ra người nấy, Khang Bình là đứa nhỏ tốt, vừa rồi không phải đã nói là Tử Tình ngủ nên mới không gặp đại cô à, ngươi nói gì vậy hả? Hôm nay đi về trước đi, khi nào muốn ăn cơm nhà cháu gái thì đến là được." Lão gia tử thấy Điền thị nói chuyện không xuôi tai, vội kéo Điền thị đi.
"Ông nội, đi về gấp như vậy làm gì, để bà nói cho rõ ràng rồi hẵng đi, bằng không, trong lòng bà tức giận mãi thì sao? Đại cô tới cửa tặng lễ, ta cũng chiêu đãi một bữa, ta muốn biết, đến cùng là ta sai ở chỗ nào? Quế Anh thành thân, chúng ta không thể đi, muốn để ta tặng quà cũng được, nấu một siêu nước bôi, ta hắt lên chân nàng một lần, bảo đảm lập tức đem tiền biếu đến. Vừa rồi hình như nghe bà nói quà đáp lễ gì đó, việc này ngươi đừng trách Tử Tình, là ta sai Tiểu Thanh các nàng không cần chuẩn bị ." Lâm Khang Bình nói.
"Đứa nhỏ này, ngươi muốn để ông bà ngươi tức giận à, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, ngươi còn nói à, ngươi có phải nam nhân không? Độ lượng vậy à? Thật ra, ông bà hôm nay đến là có ý định, đại cô bọn họ muốn ở nhà ngươi ăn một ít thịt dê nướng, lại bị Tử Tình nói, nên bà ngươi không thoải mái đâu, muốn quà đáp lễ, Tử Tình nhà ngươi còn muốn kêu Tiểu Thanh nha hoàn tính tiền bàn tiệc lúc giữa trưa, nói là trị giá năm trăm văn, còn nữa, Tiểu Lam này cũng không phải là người đơn giản, lại còn nói nhà giàu các ngươi có phong tục đáp lễ là lấy một nửa, biếu lại một nửa, thế là chia một nửa lễ của đại cô ngươi đem đến." Chu thị cười nói, dù sao cơm không ăn cũng được, nhưng náo nhiệt không thể xem không, thế nào cũng phải làm Điền thị ghê tởm.
Lâm Khang Bình nghe xong ngồi vào bên người Tử Tình, hỏi: "Khi nào thì tỉnh, có ngủ đủ hay không? Đừng nổi giận, có chuyện gì bảo Tiểu Thanh bọn họ làm đi."
Tử Tình lắc đầu, nói: "Vừa rồi ta nói trong nhà không làm được thịt dê nướng, hun khói đốt lửa, ta cùng đứa nhỏ nghỉ ngơi thế nào? Với lại trong nhà cũng không có thịt dê, bà tức giận, nương nói muốn dẫn bọn họ đến bên kia ăn cơm, ngươi xem rồi làm đi, tùy ngươi an bày."
Nghe nói Thẩm thị muốn dẫn bọn họ tới nhà ăn cơm chiều, Lâm Khang Bình vội nói: "Nương, bên kia nhiều đứa trẻ, sao chuẩn bị kịp được? Không phải ông bọn họ muốn ăn thịt dê sao? Về nhà trước đi, chờ thêm vài ngày chúng ta sẽ chuẩn bị tốt, lại mờ ông bà đến, ý ông thế nào? Nếu không, trong nhà còn có mấy cân thịt dê, ta chuẩn bị một chút, quà tết cũng đưa cho ông nội luôn, ta mấy ngày nay quả thật rất bận rộn, bếp chỉ có một người, Vương bà bà cũng lớn tuổi, nhỏ hơn bà mấy tuổi thôi, chauanr bị đồ cho Tử Tình ăn đã đủ phiền, huống chi còn làm cho một đống người, giữa trưa đã làm một bàn lớn mời khách rồi mà."
Tử Tình nghe xong cũng nói: "Cũng đúng, mấy ngày nay Vương bà bà bận rộn quá rồi."
Chu thị nghe xong, cười: "Đúng đúng, chúng ta cũng chỉ ăn một bữa cơm, thôi thì đi nhanh, đỡ Tử Tình thêm phiền." Chu thị nhìn ra, một nhà Tử Tình không muốn gặp nhà Xuân Ngọc, mình lại còn bị quỷ làm mê tâm, cư nhiên nghĩ hợp tác cùng nhà nàng đi mượn bạc, nếu bạc có thể mượn được mới lạ đấy, còn không phủi quan hệ, cố gắng lấy lòng Tử Tình, có thể lấy được ít thứ tốt.
Trong lòng Thu Ngọc cũng đang hối hận, một chuyến đi theo này thật sự là thất sách, tính tình Lâm Khang Bình tuyệt đối không giống Tăng Thụy Tường, lại không có tình cảm huynh muội, làm sao có thể dễ dàng tha thứ mấy chuyện trước kia Xuân Ngọc làm? Không có nghe hắn nói muốn đổ nước sôi lên chân Quế Anh rồi mới tặng quà à, còn nữa, ngón tay của Đại Mao lúc đó chẳng phải do Lâm Khang Bình ép chặt ư, mình thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời, sao có thể đi theo thêm phiền? Nếu đắc tội Tử Tình, chỉ sợ cha đứa nhỏ sẽ không có việc làm.
Thu Ngọc nghĩ tới điều này, nói: "Tử Tình, tiểu cô chỉ đến thăm ngươi thôi, đã không có chuyện gì thì tiểu cô dẫn bọn nhỏ về trước, ngươi tẩm bổ thân mình đi, chờ thêm vài ngày tiểu cô có rảnh lại đến thăm ngươi."
Thu Ngọc nói xong, kéo Mộc Mộc, nửa dỗ nửa lừa mà dẫn đứa nhỏ đi, Thu Ngọc vừa đi, Chu thị cũng nói: "Nhà mẹ đẻ của ta còn có chuyện, vừa vặn dẫn Tử Toàn đi một chuyến, Tử Tình, đại nương không quấy rầy ngươi nữa, ngươi nghỉ ngơi đi, qua vài ngày đại nương lại đến thăm ngươi." Nói xong cũng kéo Tử Toàn.
Lão gia tử thấy bọn họ đi rồi, trong lòng thật không thoải mái, tuy rằng hắn cũng rõ ràng, giờ phút này cả đống người tìm tới cửa đòi ăn là không đúng, nhưng Tử Tình cùng Lâm Khang Bình mở miệng đuổi người, lão gia tử lại cảm thấy Tử Tình cùng Lâm Khang Bình quá mức vô tình, dù sao cũng là trưởng bối, lại là trưởng bối ruột thịt, sao lại mở miệng nói thế được? Xem ra, cả nhà lão nhị đã thật sự thay đổi.
Lão gia tử suy nghĩ, cũng kéo Điền thị: "Chúng ta cũng đi thôi."
"Còn chưa ăn cơm mà? Có đi cũng phải ăn cơm xong đã rồi mới đi." Điền thị reo lên, căn bản là không hiểu tình hình thế nào.
"Ngươi ngu vừa vừa thôi cho người khác ngu với, muốn ăn thì tự ngươi ăn đi, từng ấy tuổi mà chẳng hiểu việc gì, trong mắt ngươi trừ bỏ có bọn nó thì còn có thể nghe người khác nói à, Thu Ngọc khuyên ngươi không hả? Ngươi không đi, ta đi một mình." Lão gia tử mắng xong, quay người đi.
Điền thị đỏ mặt, lão gia tử rất ít nổi giận cùng nàng, huống chi là tại đây, trước mặt tiểu bối, nhưng Điền thị cũng có lúc thông minh, đó là giả vờ yếu ớt, giả dịu ngoan, cho nên vừa thấy lão gia tử nổi giận, Điền thị vội đứng lên, đi theo sau lão gia tử.
"Các ngươi bị sao vậy? Chưa ăn mà, chúng ta làm sao bây giờ?" Yến Nhân Đạt hỏi.
Lâm Khang Bình bĩu môi, Tiểu Lam đưa rổ lên, "Đi thong thả, không tiễn." Yến Nhân Đạt nhận rổ, nhìn Lâm Khang Bình, nhìn Tăng Thụy Tường, nhìn Tử Phúc, ai cũng không mở miệng giữ hắn lại, đành phải xám xịt, Tử Tình nói: "Tiểu Lam, đem phần kia đưa cho bọn họ cầm luôn, để bọn họ đưa cho bà."
Chờ bọn hắn đều đi rồi, Tử Hỉ vỗ tay cười nói: "Nên đi thì đều đi rồi, buổi tối chúng ta ăn cái gì thế?"
Tử Tình thấy Tăng Thụy Tường cũng không vui, liền nói: "Cha, không bằng dẫn bọn họ đến cách vách chơi bài đi, buổi tối cả nhà chúng ta cũng náo nhiệt, trong nhà cái gì cũng có, muốn ăn gì thì nói cho bọn Tiểu Thanh."
Tăng Thụy Tường nghe xong, đứng dậy, Lâm Khang Bình sai Tiểu Thanh Tiểu Lam vào bếp giúp Vương bà tử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.