Thẩm thị ngồi dậy, hai tay giao nhau, nắm chặt: "Nữ nhi đáng thương của ta, khó lắm mới có thể sống lại, mới sống được mấy năm yên ổn mà đã bị nhiều kẻ dòm ngó, hèn gì ngươi lại mời tiểu tử kia ăn cơm, ra là đã chọn được người thích hợp? Mà dù chúng ta tìm được người thích hợp, có thể hơn Văn gia sao? Nghe nói hắn có người thân làm quan to trong kinh thành."
Tăng Thụy Tường đứng dậy, nắm tay Thẩm thị, nói: "Ngươi đừng vội, sự tình còn chưa tới mức không thể vãn hồi. Chúng ta phải tính toàn cho Tử Tình, không phải ta đã nói á, nghe ý tứ cả Chu chưởng quầy thì Văn gia chưa chắc đã nguyện ý để Tử Tình vào cửa, đối phương là thiên kim quan to nhất phẩm, Tình nhi là nha đầu ở nông thôn, nàng ta có thể buông tha Tình nhi à? Cũng không có chuyện chính thất vừa vào cửa đã cưới thiếp được. Cho nên chúng ta định thân trước, Văn gia sao có thể không biết xấu hổ mà mở miệng muốn Tình nhi đi làm thiếp, nhà như luôn luôn chú trọng thanh danh, đối bọn họ, chuyện có tổn hại đến thanh danh chắc chắn sẽ không làm. Với lại người ta căn bản không để chúng ta vào mắt."
Thẩm thị nghe xong, suy xét: "Ngươi nói cũng có đạo lý, nhưng giờ thì chưa tìm được người nào thích hợp, họ Lâm thì ta có chút không cam lòng, dù sao hắn từng làm hạ nhân, nói ra cũng không xuôi tai. Vốn hôm nay ta còn tưởng cùng Tình nhi nói là hai người đừng gặp nhau nữa, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-van-cua-tinh-nhi/757959/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.