Tăng Thụy Khánh vọt vào, cho Tử Bình hai cái bạt tai. Tăng Thụy Tường ôm lấy hắn từ phía sau, "Đại ca, bình tĩnh, đại ca, nhất định phải bình tĩnh."
"Ta bình tĩnh thế nào? Nuôi nhiều năm như vậy, cư nhiên bị một chút nho nhỏ ân huệ đã bị lừa rồi, ta thiếu ngươi ăn hay thiếu ngươi mặc, ta chưa thấy ai lại ngu như ngươi, tự dâng mình lên cửa để người ta đạp hư. Mắt ngươi không biết nhìn xa thì tâm ngươi cũng phải biết suy nghĩ chứ, nhìn không ra ai tốt ai xấu à? Ngươi lớn như vậy mà trong lòng không có một chút phòng bị nào, nhiều năm ngươi ăn cơm đều ăn không phải trả tiền, hắn muốn ngươi làm gì thì ngươi làm cái nấy, hắn bảo ngươi chết ngươi cũng đi à? Thôi, từ nay trở đi, coi ta như không sinh một đứa con như ngươi, ngươi đi đi." Tăng Thụy Khánh mắng.
Tử Bình nghe vậy, liền quỳ trước mặt Tăng Thụy Khánh, ôm lấy chân cha, "Cha, ta sai rồi, ta biết ta sai rồi, làm nương tức giận sinh non, ta liền hối hận, cha, ngươi đừng đuổi ta đi, ngươi nói cái gì ta đều nghe ngươi hết."
Mọi người thấy vậy, đều rơi lệ, nhưng Tăng Thụy Khánh tựa hồ đã hạ quyết tâm, nói: "Ngươi đừng gọi ta là cha nữa, vì tốt cho mọi người, ngươi đi đi, từ đây đừng trở về nữa. Vì tránh né hàng xóm, thân hữu cùng thôn nhân ánh mắt, ta sẽ dẫn nương ngươi và đứa nhỏ tìm chỗ khác trong thành mà ở, ngươi cũng đừng tới tìm chúng ta, ta nói được thì làm được, ngươi tới một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-van-cua-tinh-nhi/757952/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.