Chương trước
Chương sau
Hôm Đoan Ngọ, Điền thị nói về Hạ Ngọc, ai cũng không ngờ vài ngày sau, Hạ Ngọc thật sự trở lại, Hạ Ngọc đi không được con đường xa như vậy, nên ngồi xe trâu một lúc, rồi tự mình đi đường, qua cầu độc mộc, lại ngồi một chiếc xe trâu khác, tóm lại, nàng nói trở về nahf một chuyến cũng không dễ. Thì ra là thành thân hơn ba tháng, mà không có tin tức mang thai, người nhà chồng sốt ruột, Hạ Ngọc cũng không nói cái gì được, liền muốn về nhà mẹ đẻ dưỡng một thời gian, thuận tiện tìm lang trung xem bệnh.
Hạ Ngọc về nhà mẹ đẻ còn cho nhà Tử Tình một ít rau củ, tuy không đáng giá tiền, nhưng đến cùng cũng là một phần tâm ý, Thẩm thị mời bọn họ đi lại ăn bữa cơm. Sau khi ăn xong, tỷ muội Thu Ngọc cùng Hạ Ngọc tắm rửa một cái, lúc đi, Thu Ngọc cười nói: "Mỗi lần đến nhà nhị ca ăn cơm, đều nói muốn tắm rửa một cái, nhưng lại đều tan rã trong không vui, phải nửa năm mới tắm được, rất thoải mái, cha, nương, theo ta thì các ngươi cũng nên tắm một cái đi, nhị tẩu thật sự là biết hưởng thụ, có tiền đã thật."
Hạ Ngọc véo nàng một chút, thấp giọng nói: "Tắm là được rồi, ngươi còn nói luyên thuyên gì, muốn làm mọi người mất hứng, ngươi mới cam tâm à?"
Tử Tình thấy lão gia tử cùng Điền thị trừng mắt nhìn Thẩm thị, vội nói: "Tiểu cô, nương ta biết hưởng thụ gì chứ, đây là chủ ý của cha cùng đại ca của ta, nói nương là một nữ nhân mà chăm sóc nhiều con, suốt ngày vất vả trong ngoài nhà, buổi tối tắm nước ấm có thể giảm bớt chút mệt nhọc."
Tử Tình thành công làm sắc mặt Điền thị thay đổi, bà ta thở phì phì nói: "Tắm xong còn không về à?"
Tiễn bước bọn họ, Thẩm thị lấy tay búng trán Tử Tình, lắc lắc đầu, Tử Tình vội kéo Tử Thọ, nói: "Tiểu tam, tỷ tỷ dẫn ngươi đi xem dưa hấu chín chưa nhé?"
Từ nay về sau, hầu như ngày nào Tử Tình cũng đi gõ dưa hấu, chín không nhiều, lại đợi thêm vài ngày, mười lăm tháng năm, rốt cục Tử Tình truyền tin cho Chu chưởng quầy, cũng hỏi: "Chu chưởng quầy, có thể thương lượng cùng Đông gia nhà ngươi hay không, ngươi xem, năm nay khô hạn, nên giảm sản lượng, nhưng lại ngọt hơn năm trước, ngươi nếm thử thì biết, hơn nữa, năm nay còn chín sớm hơn năm trước mười ngày, ngươi đi hỏi Đông gia có thể cho chút phí vất vả không."
Chu chưởng quầy chấp nhận, cười nói nhất định đem chuyển lời, ngày kế, Chu chưởng quầy dẫn người đến, báo cho biết ý của Đông gia, hai mươi văn một cân, giá này duy trì đến hết cuối tháng, đầu tháng sáu đến giữa tháng thì mười tám, tuy rằng không có đạt được mục tiêu mong muốn, nhưng Tử Tình vẫn tương đối vừa lòng. Thương nhân nào có ai không trục lợi đâu.
Tiễn bước Chu chưởng quầy, cầm trong tay một trăm lượng bạc, Tử Tình liền quấn lấy Thẩm thị, đi tìm lí chính, Thẩm thị hỏi: "Cũng không phải mua miếng thịt heo trên đường, một khoản bạc to như vậy mà ngươi đã vội vàng đưa cho người khác, vì sao hả?"
"Trời ạ, nương đừng quản mà, không phải cha đã đồng ý rồi sao? Với lại dưa hấu là con tìm được, nương còn không tin con? Con muốn nuôi nhiều gà hơn, muốn trước tết bán giá cao." Năm trước, lúc bán câu đối, Tử Tình ở chợ hỏi, hoạn kê cao nhất bán được hai mươi văn một cân, mà nhà mình bán cho Chu chưởng quầy mười tám văn, còn tưởng rằng người ta chiếu cố nhà mình nữa chứ. Chủ yếu là Tử Tình muốn nuôi một ngàn con gà, phân gà dùng để nuôi đất, lại nuôi ít dê, trồng cây ăn quả.
Thẩm thị nói không lại Tử Tình, đành phải cầm một rổ trứng gà nhỏ, đến nhà lí chính, Tử Tình đi theo. Hà thị ở cùng Tử Hỉ, Tử Thọ.
Đến nhà lí chính, lí chính nương tử cùng Thẩm thị đang nói chuyện trước cửa, thấy Thẩm thị trong tay bưng rổ trứng gà, tươi cười trên mặt hơn chút thiệt tình. Tử Tình thấy, cười trộm, việc này dễ làm rồi.
Thẩm thị đem rổ đưa qua, lí chính nương tử giả ý chối từ, đang chuyển rổ qua lại thì lí chính dẫn hai con trai hắn ra ruộng đã trở về. Thẩm thị nói việc cần làm, tay phải lí chính vuốt vuốt chòm râu, trầm tư một lát, mới nói: "Tú tài nương tử à, tính ra thì cả ngọn núi đó cũng khoảng bốn năm chục mẫu, tuy rằng núi hoang giá rẻ, nhưng mua hết cũng mất tầm 180 lượng bạc, số bạc này cũng không thể nợ được."
"Lí chính yên tâm, bởi vì nhà ta nhiều đứa nhỏ, muốn mưu sinh, ruộng nước giá đắt, nên mới gom bạc mua núi hoang, chịu khó quản lý cũng được."
"Bạc đủ là được, bán ai mà không phải là bán, núi cũng để hoang nhiều năm rồi, ta thấy sân nhà ngươi, nuôi gà trồng rau rất tiện, về sau, thôn dân cũng nên làm thêm cái sân, cho nên đất hoang trong thôn dễ bán bán, ngay cả ta cũng muốn làm một cái nhà to, sân rộng. Ngày mai ta sẽ đến huyện nha một chuyến, tìm người đo đạc cho ngươi, thuận tiện làm ít việc, chỉ sợ còn phải đi huyện học tìm Tăng tú tài đến ký tên đồng ý. Nhưng, chạy tới chạy lui. . ."
Thẩm thị nhanh đưa 4 chuỗi tiền, nói: "Vậy phiền toái lí chính, tiền này để thuê cái xe, ăn bữa cơm, mời người nha môn làm việc cũng phải mất chút ít, không thể để ngươi tự bỏ hầu bao được."
"Được, ngươi yên tâm ở nhà chờ tin tức tốt của ta đi." Tiếp nhận đồng tiền, lí chính cười như hoa. Có tiền, sai ma khiến quỷ.
Hai ngày sau, lí chính liền đem khế đất đưa tới, nói là hôm qua có người tới đo đạc hết núi hoang, thật ra thì núi đầy bụi gai cỏ dại, nên ước chừng là năm mươi mẫu, một lượng 1 mẫu, xung quanh chân núi hoang là mười mẫu, 2 lượng rưỡi một mẫu, Thẩm thị cầm tám mươi lượng bạc, nhờ lí chính đi huyện tìm Tăng Thụy Tường làm thủ tục.
Tử Tình dạo quanh chân núi một vòng, dài khoảng hai trăm thước, tường nhà của Tử Tình sát chân núi, hoang phế là phía đông núi, thôn dân đến núi hầu hết đều đi ở phía tây, bởi vì phía tây hầu hết là ruộng nước.
Tử Tình thấy cỏ dại ở triền núi thật tươi tốt, sợ có rắn độc nên quyết định đốt hết một lần, việc này tự nhiên sẽ giao cho Tăng Thụy Ngọc làm. Bởi vì Tăng Thụy Tường không ở nhà, Thẩm thị vẫn là đem Tăng lão gia tử mời đến, để hắn đi mời 10 người trong thôn xây cái tường, vì nhìn thấy có tường viện trồng dưa hấu có lợi nhiều, nên Thẩm thị muốn làm, khiến Tử Tình bớt không ít tâm tư. La sư phụ nói sẽ làm xong trước khi thu hoạch vụ hè, càng hợp ý Tử Tình.
Lão gia tử trở về, nói thầm cùng Điền thị, nói không ngờ Thẩm thị lại mua một mảnh hoang lớn, chỉ sợ lại kiếm không ít bạc: "Xem ra dưa hấu có nhiều lợi nhuận, không biết nhà Xuân Ngọc trồng thế nào? Ngươi xem nàng dâu của lão nhị đi, một nữ nhân ở nhà, dẫn theo một đống đứa nhỏ, cư nhiên hơn một vài năm đã có cuộc sống khá vậy, nhà con rể ở riêng nhiều năm, một chút giàu cũng không có, cũng không biết suốt ngày bận làm gì nữa, có thời gian tống tiền, thì không bằng suy nghĩ nên làm gì, chỉ biết uống rượu ba hoa, không biết Xuân Ngọc thấy hắn tốt điểm nào? Khó trách lão đại chướng mắt hắn."
Tử Tình tự nhiên không biết chuyện này, khoảng thời gian này nàng đều một lòng để ở núi hoang, trên sườn núi, cách hai mươi thước làm một chuồng gà, cách năm thước thì đào một hố sâu tầm ba thước, hàng rào thiết lập dưới chân núi, nhóm người của La sư phụ dùng hai mươi ngày mới xong, chủ yếu là Tử Tình nhờ bọn họ cùng làm những việc đào hố, tường viện cùng chuồng gà một lượt, không đến mười lăm lượng bạc. Tăng Thụy Ngọc đưa gạch và gỗ không đủ dùng, lại mượn thêm của người khác một ít, nói hắn về sau sẽ trả, vì thế Thẩm thị liền cho hắn 4 lượng bạc, trong đó bao gồm cả tiền mua đá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.