>Cơm chiều xong, đột nhiên Tử Phúc hỏi Thẩm thị, "Nương, trong nhà có cành tùng chưa?"
"Chết, hỏng rồi, ta quên mất việc này. Các con đến nhà tam thúc xin chút đi, à, nói với tam thúc rằng mai có khách đến nhà, hôm sau hẵng đi tìm cây hoa quế."
Tử Phúc cùng Tử Lộc ra ngoài, Tử Tình cũng không hỏi bọn họ muốn cành tùng làm gì, sợ lòi. Một lát, hai người bọn họ liền khiên một nhánh tùng lớn về, Tử Tình mới biết lấy nhánh tùng làm gì, cắt ra rồi cột lại thành từng cái đuốc.
Trời vừa tối, Tử Phúc dùng đá lửa đốt một cái đuốc, sau đó để mỗi nhánh tùng cách nhau khoảng 1 mét ở tường viện, nhánh tùng cũng cao tầm 1 mét, rồi đốt tất cả, một vòng lửa chói lọi, Tử Tình tim đập loạn xạ, lỡ đốt luôn nhà thì sao, a phi (tiếng nhổ nước bọt),miệng quạ đen, Tử Tình tự đánh mình một cái.
Khó trách Tử Tình ra ngoài thấy nhà nào cũng có chỗ tường bị đen, hơn nữa lại vệt đen cách đều nhau, chắc nơi này không có tiền làm hoa đăng, nên tự dùng củi đốt, Thẩm thị nói, lửa ba mươi, hoa đăng mười lăm đều phải để cháy lâu.
"Nương, đây đâu phải hoa đăng, là củi mà?" Tử Tình hỏi.
"Đốt cháy lâu như vậy thì khác nào hoa đăng? Ngươi cho rằng đây là hoa đăng trong thành sao? Nông dân làm gì có tiền, các ngươi ra ngoài xem đi, sáng trưng luôn." Thẩm thị nói.
Tử Phúc dẫn Tử Tình, Tử Lộc, Tử Thọ đi ra cửa nhìn, phát hiện nhà nhà đều đốt một đống lửa ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-van-cua-tinh-nhi/757896/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.