Chương trước
Chương sau
"Đại ca đại tẩu, phải nói cho rõ ràng rồi hẵng đi, đến cùng là ai tính kế ai? Tử Phúc là con ruột của ta, là thịt trên người ta rơi xuống, mang thai mười tháng, nuôi nấng đến hôm nay, ta dễ dàng sao? Ta có thể cho người khác sao? Mà với điều kiện hôm nay của nhà ta, các ngươi cũng thấy được, ta không phải nuôi không nổi nổi con ta, ta còn tính kế các ngươi làm gì, trông cậy vào đám mây gì của các ngươi? Nói thẳng ra thì đám mây nhà ngươi làm mưa lớn cỡ nào? Các ngươi đáng để ta tính kế à? Cuộc sống nhà ta tốt hơn nhiều so với các ngươi, nếu không ở riêng, ta nghèo giống trước, không biết các ngươi còn bố trí nhà ta thế nào đâu." Thẩm thị hô.
"Im miệng hết đi. Ngồi xuống mà nói, cái gì mà tính kế, cái gì mà bố trí, chuyện đưa làm con thừa tự là ta đề xuất , trước đó không ai biết cả. Có ý kiến gì thì nói ta, hôm nay phải nói cho rõ." Lão gia tử nói xong, nhìn mọi người một cái.
Tử Tình vừa nghe, trong lòng sốt ruột, một năm ở chung, nàng thật sự coi mình là một phần tử của gia đình này, đã dung nhập huyết mạch tình thân, huống hồ từ khi nàng đến, Tử Phúc luôn đặc biệt chăm sóc nàng, gội đầu cho nàng, mặc quần áo cho nàng, tâm tình không tốt thì sẽ dỗ nàng, nàng khóc rống thì sẽ ôm nàng, nàng thật sự không muốn rời xa hắn, Tử Tình đến trước mặt Tử Phúc, nắm chặt cánh tay hắn, nước mắt rưng rưng.
Lão gia tử nói xong, lại nói với Tăng Thụy Khánh: "Ngươi không đồng ý Tử Phúc, đó vì nó là con người khác sao? Đó là con của đệ đệ ngươi, khác gì con mình hả?"
"Không phải từ trong bụng mình bò ra thì giống kiểu gì? Ta chỉ mới 30 tuổi, ai nói ta không thể sinh được nữa? Người ta năm mươi tuổi vẫn sinh con." Chu thị khóc.
Lão gia tử bất đắc dĩ quay đầu nói với Thẩm thị: "Đâu phải đưa đứa nhỏ cho người ngoài, ngươi vẫn nhìn thấy nó mỗi ngày, chẳng lẽ ngươi muốn đại ca ngươi tuyệt hậu?"
"Ai nói nhà của ta tuyệt hậu? Không phải ta đã nói sẽ dẫn nương của Tử Bình xem bệnh à, dù sao thì ngươi cũng để chúng ta một ít thời gian. Ta không đồng ý nhận con thừa tự, ít nhất là bây giờ không đồng ý." Tăng Thụy Khánh nói.
Thấy Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị mãnh liệt phản đối như thế, trong lòng Thẩm thị hơi chút khoan khoái, nhìn Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Tường luôn luôn im lặng, thấy vậy cũng tức giận, cái gì cũng hiếu, hiếu làm đầu.
Lão gia tử lại hỏi ý kiến Tử Phúc, Tử Phúc nhếch miệng, trong mắt đều là lệ, nửa ngày mới nói một câu: "Ta có cha và nương."
Thẩm thị nghe xong lời này, ôm Tử Phúc khóc rống, Tử Lộc, Tử Tình, Tử Thọ vây lại, khóc thành một đoàn.
Lão gia tử thở dài, cuối cùng đồng ý lấy hạn là mười năm, nếu sau mười năm mà Tăng Thụy Khánh không sinh dược con trai, 1 là cưới bình thê, 2 là nhận con thừa tự, nói xong còn nói: "Thụy khánh à, cha chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, bây giờ ngươi nhận nuôi Tử Phúc, cũng coi như có công nuôi dưỡng, thời gian dài sẽ thành người một nhà, đứa nhỏ này có bao nhiêu xuất sắc thì ngươi cũng biết đấy, nếu ngươi không phải lão đại, chiếm được tiện nghi này, có con tốt như vậy, lão nhị có đưa cho ngươi được sao? Về sau ngươi già đi, nó sẽ không để mặc ngươi, ngươi sao không hiểu nổi khổ tâm của cha vậy?"
"Con ruột còn đầy đứa không cần cha mẹ, huống chi là con nuôi. Dì cả nhà mẹ đẻ là một ví dụ, ngươi và nương muốn ép chúng ta ghi giấy cam đoan mới chịu sao? Tử Phúc đã lớn như vậy, Cho dù ưu tú, xuất sắc mấy cũng là con người ta." Tăng Thụy Khánh lời nói vẫn sặc sụa tức giận.
Tăng Thụy Khánh nói xong, liền dẫn vợ con đi, Tử Bình còn dại ra: "Còn chưa tắm rửa mà, chờ ta tắm xong rồi hẵng đi." Chu thị dùng sức túm nàng bước đi.
Nói việc này, mọi người vô tâm tình nói chuyện, lão gia tử đành phải dẫn bọn Điền thị về nhà, Thu Ngọc còn nói thầm: "Lần trước tắm không được, lần này cũng vậy."
Tử Tình cùng Tử Lộc tiễn bọn họ khỏi cửa, còn nghe thấy Điền thị oán giận lão gia tử: "Đang tốt đẹp lại nói những lời kia làm gì, ta còn định thừa dịp hôm nay cả nhà cao hứng, để bảo Thụy Tường đem lim bình phong làm đồ cưới cho nhị nha đầu, lại bị ngươi trộn lẫn, bọn hắn tức giận như vậy, ta còn nói được gì? Đáng tiếc."
Tử Tình nghĩ bà nội cũng đủ lớn tâm, khó trách Chu thị nói trong mắt bà chỉ có ba nữ nhi, lúc này bà còn không lo hai con trai trở mặt thành thù, ngược lại còn đang lên kế hoạch thế này thế nọ.
"Nương, ngươi đừng nói nữa, nhị ca nhị tẩu cho không ít, ngươi nhìn xung quanh đi, có mấy nhà bỏ 6 lượng bạc cho nữ nhi áp đáy hòm không? Nhị ca nhị tẩu mấy năm nay đối xử mình không tệ, nhất là nhị ca, một chút tâm tư riêng cũng không có, tất cả bạc đều đưa ngươi, không giống đại ca." Hạ Ngọc nói xong, lão gia tử lập tức phê bình Điền thị không biết chuyện bằng nữ nhi.
Tử Tình cũng cảm thấy nhị cô vẫn tương đối hiểu lẽ, phúc hậu một ít. Không giống Điền thị cùng Chu thị, nói đến Chu thị, Tử Tình có một chút đồng tình nàng, nhưng lại cảm thấy cách nàng nói chuyện rất khắc nghiệt, quan hệ hai nhà vốn không tốt đẹp, chỉ sợ về sau ngay cả mặt ngoài cũng khó duy trì hài hòa được.
Trở lại phòng, Tử Tình thấy nương vẫn còn gạt nước mắt, Tăng Thụy Tường đang giải thích cùng Thẩm thị, dưới tình huống này, hắn thật sự không có lập trường để nói chuyện, nói không cho thì tổn thương cảm tình huynh đệ, hơn nữa, phong tục đã vậy, nếu hắn không đồng ý, sẽ hỏng thanh danh.
"Xa không nói, gần thì có Tứ nương, nhà nàng không có con trai, không phải là nhận lão tam Thụy Ngọc nhà tam bà bà làm con thừa tự à. Tứ cha mất sớm vì bệnh tật, thời đó còn có nạn đói, cho nên nhà Tứ nương rất nghèo, mà Thụy Ngọc bị cho làm con thừa tự, chỉ có thể ở tại nhà Tứ nương, tài sản nhà tam nương hắn không có phần. Tam nương thương con, nhưng lại bất lực, điền, không có cách nào cho con được chút của cải, chỉ có thể vụng trộm cho ít tiền bạc. Mà từ lúc chúng ta mướn Thụy Ngọc, tối thiểu là trong tay Thụy Ngọc dư dả một chút, cũng có thể may cho đứa nhỏ bộ quần áo. Nếu không tam nương có thể gặp người liền khen về ngươi? Nói ngươi là người có tình có nghĩa, biết chiếu cố người khác." Tăng Thụy Tường nhẫn nại nói một đống chuyện.
Thẩm thị nghe xong, thở dài, cũng không nói gì nữa. Thẩm thị luôn luôn nhớ tình cảm của đường đệ bọn họ, lúc xây nhà thì giúp không ít, tiền công lại không lấy một đồng, cho nên năm trước Thẩm thị cho mỗi nhà con trai của tam bà bà một bao dương khoai, cũng nói cho bọn họ trồng như thế nào, sản lượng cao như thế nào, Thẩm thị còn phá lệ cho tam bà bà cùng tam đường đệ một khối vải dệt. Mừng đến nỗi tam bà bà luôn miệng khen Thẩm thị tốt.
Tử Tình thấy sắc mặt nương tốt một chút, liền kéo Tử Lộc đi nấu nước cho cả nhà tắm rửa, Tử Tình biết, khóc một hồi thì tắm nước ấm sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Tắm xong, cả nhà sang phòng phía Đông, hôm nay là trừ tịch, sẽ đón giao thừa, Tử Hỉ thức không nổi nên lên giường trước, tiếp đến là Tử Thọ, sau đó Tử Tình cũng mơ mơ màng màng không biết cả nhà nói gì, mình thì về phòng ngủ, từ sau khi cha trở về, Tử Tình phải tự mình trở về phòng phía tây ngủ, tốt xấu gì thì giường đủ lớn, bốn bé củ cải ngủ vẫn thừa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.