Cứ như thế, hai chúng tôi một đứng một ngồi, một đờ đẫn một run sợ, im lặng nhìn nhau hồi lâu, cho đến lúc tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc cốc! Cốc cốc!
“Đồng Đồng, cậu bị ốm à?”, giọng của Đàm Diệu Ngôn vọng từ ngoài vào: “Đồng Đồng, cậu có ở trong không?” Có cần mình dìu đi viện không?”.
Mặc dù trước đó hắn đã có tiền án, nhưng bản tính tôi vốn rộng lượng. Hơn nữa hắn đến thăm bệnh, không thể để hắn đứng ngoài cửa được.
Tôi khẽ nhích chân, Vĩnh Kỳ liền nhảy đến ngăn lại: “Đừng mở”.
“Dù sao cũng là bạn cùng lớp.” Tôi bước ra định mở cửa.
Vĩnh Kỳ bỗng siết chặt tay tôi, đôi mắt trong suốt nhìn tôi chằm chằm: “Đồng Đồng. anh… anh không muốn em đối xử tốt với hắn”.
Sến quá, da gà da vịt nổi khắp người rồi đây này.
Tôi hất tay hắn: “Ai đối xử tốt với tên đó? Hà Vĩnh Kỳ, anh đừng có tùy tiện vu oan cho người khác thế!”. Đẩy hắn sang một bên, tôi ra mở cửa.
Nhìn thấy tôi, mắt Đàm Diệu Ngôn liền sáng rỡ: “Mình còn tưởng cậu không có trong phòng cơ.
Sáng không thấy cậu lên lớp, mình lo muốn chết. Đồng Đồng. chỗ nào khó chịu thế?”, liếc một cái, thấy Vĩnh Kỳ mặt đen thui đang đứng trong phòng, hắn liền hạ giọng hỏi: “Có phải Vĩnh Kỳ đã làm gì cậu không?”.
“Không có!” Mặt tôi chợt nóng ran, giọng cũng tự nhiên cao hơn bình thường.
Vĩnh Kỳ tiến lại gần, đứng chắn trước mặt Đàm Diệu Ngôn, thì thầm vào tai tôi: “Đồng Đồng, anh đói rồi”.
Đang bực mình lại có người đến trêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dai-hoc-xui-xeo/134512/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.