Thành Vân Châu tên tục là Tây Trấn, ở ngay tại phía Tây quận Vân Châu, thôn trấn dựa vào nước tu kiến, chắc là ở chỗ xa xôi, cửa thành xây cũng không rộng lớn. Xe ngựa tấp nập, một đường đi qua đều là lấy đá phô đường sạch sẽ bóng loáng. Hai bên đường kiến tạo chỉnh tề với phong cách cổ xưa, dòng nước dưới cầu nhỏ gợn song lóng lánh, người lui tới trên đường với nhiều phong cách các dân tộc khác nhau ý cười dào dạt, liên tiếp tiếng thét rao hàng vọng vào trong tai.
Nhìn ngoài xe cảnh thành náo nhiệt, ta âm thầm thán khí. Sách nói, Vân Châu là nơi hoang dã, dân phong bưu hãn, một đường ta lo lắng không thích ứng được, hiện nay xem ra, mặc dù Vân Châu không thể so với Trung Nguyên về độ phồn hoa, nhưng lúc này cuộc sống đơn giản là không cần lo lắng.
Tổ phụ nói nhà chúng ta có đất ở đây, vậy đương nhiên ở đây cũng có nhà. Xe ngựa từ từ hướng từ Tây Trấn đến Đông Nam, rất xa nhị thúc chỉ vào ngôi nhà lớn gần như có thể thấy được, nói với ta “Huệ Niếp nhi, đó là nhà của chúng ta”.
Lập tức ta cảm nhận được trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong lòng không nói được tư vị gì. Từ lúc xuất phát đến bây giờ đã hơn bốn tháng, rốt cuộc rời xa nơi huyên náo đi vào nơi thế ngoại như thế này. Thiên kim cũng thế, nông phu cũng thế, ít nhất ta có được một thời gian yên lặng không còn lễ giáo ràng buộc, không có quy củ, một sinh hoạt điền viên.
Ta nghĩ đến mẫu thân, ở phong thư thứ 3 mẫu thân nói tổ phụ đã đồng ý cho người rời đi tổ trạch, đi Tĩnh An tự bên cạnh tĩnh am ni cô để tu hành. Người bảo ta không cần lo lắng về người, còn nói ta bảo trọng bản thân là chính là hiếu thuận và an ủi lớn nhất đối với người.
“Tam thúc?” Đột nhiên Trí Duệ sợ hãi kêu lên đánh vỡ suy nghĩ của ta.
Tam thúc?
Ta không dám tin nhìn theo bóng dáng Trí Duệ chạy xa, bên kia bóng dáng cao ngất quen thuộc đang đứng không phải tam thúc của ta thì còn ai nữa? Trong giây lát mũi ta chua xót, nước mắt kìm chế không được bừng lên trong hốc mắt, nhị thúc thấy thế an ủi vỗ vỗ đầu của ta mà không nói gì.
Tam thúc ôm Trí Duệ quăng lên quăng xuống hồ nháo một trận mới bước đến xe ngựa, nhìn ta và nhị thúc sóng vai ngồi đầu xe, kinh ngạc nhìn ta, một bộ không nhận thức hỏi nhị thúc “Nhị ca, xin hỏi vị mỹ nhân tuyệt sắc này là tiểu thư nhà nào?”
Ta nhếch miệng cười.
Nhị thúc không nói lời nào, ‘vút’ một cái huy roi ngựa về hướng tam thúc. Tam thúc tránh không kịp, quả thực bị trúng một roi, đau nhe răng trợn mắt, reo to “Nhị ca, trước mặt Huệ chất nữ, ca cũng nên chừa chút mặt mũi cho đệ đi”
Nhị thúc hừ hừ nói “Ngươi còn biết Huệ Niếp nhi là chất nữ? Miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ”
Nhị thúc cười hì hì nhìn ta, giang hai tay cười nói “Tiểu nha đầu, còn không xuống dưới cho tam thúc ôm một cái”
Ha ha.. người vẫn là người kia, thúc vẫn là thúc kia.
Ta vừa định đứng dậy nhảy xuống xe rồi phác đi lên, chợt thấy roi ngựa nhị thúc giơ lên, nghiêm khắc nói “Cút sang bên”
Tam thúc vội nhảy tránh ra.
Lòng ta lặng yên chua xót, mười ba tuổi đã không thể để cho tam thúc tùy tiện ôm nữa rồi. A mỗ và Tử Hà vội chạy nhanh lại, quy củ đỡ ta xuống xe ngựa. Ta nhìn thấy, vẻ mặt tam thúc trong nháy mắt giật mình. Hoặc là người cũng vừa ý thức được, chất nữ người thương yêu đã trưởng thành.
Một trận bận rộn, cuối cùng cũng an trí xong. Tòa nhà hoàn toàn khác với đại trạch trong kinh phủ, trừ bỏ 5 viện, bốn phía còn có kho cất giữ gạo, đậu nành, lạc và cây công nghiệp, bên ngoài kho là một mảng ốc xá lớn nhỏ, đó là chỗ cho hạ nhân, tá điền hay hộ vệ ở.
Ban đêm, ánh trăng tỏa sáng thật đẹp mà tĩnh lặng.
Nhị thúc và tam thúc còn đang trong nội đường nói chuyện, ta không cho A mỗ đi theo, một người đi ra ngoài. Tháng 10 buổi tối lạnh như nước, một trận gió đi qua, ta mặc áo mỏng không nhịn được rung mình một cái, nghĩ nghĩ vẫn là trở về mặc thêm áo rồi trở ra. Xoay người, thấy tam thúc không xa không gần theo phía sau.
Thấy ta quay đầu, tam thúc đi lên đón ta, cầm trong tay áo choàng của ta “Lạnh phải không?” Nói xong phủ thêm cho ta.
Ta cười hì hì gật đầu “Vẫn là tam thúc thương con”
Tam thúc sủng ái vuốt mũi ta.
Trong lúc hai người đi qua nhiều phòng ốc, tam thúc còn thật sự giới thiệu tác dụng từng gian cho ta. Tiến lên khoảng giữa một đoàn gà, vịt, ngan đập cánh ở bên chân chạy qua chạy lại, phát ra âm thanh “quạc..quạc” dẫn tới một trận chó sủa.
Hương vị xa xưa trong trí nhớ a.
Tam thúc nắm tay ta, cẩn thận tránh né phân ‘mới mẻ ra lô’, đi vào sân đánh cốc một chỗ núi nhỏ, dừng lại trước hai đống cỏ. Tam thúc tề mi lộng nhãn nhìn ta chỉ cười không nói. Ta hiểu ý tứ của người, nhìn xem bốn phía không có ai, khẽ cắn môi, động tác nhanh nhẹn lạnh nhạt đi vào chỗ đống cỏ ngồi xuống. Tam thúc cười ha ha thân hình chợt lóe, người đã ngồi bên ta.
Ta rút hai cọng cỏ chùi sạch sẽ, một cọng ngậm trong miệng, một cọng đưa cho tam thúc. Tam thúc thấy hành động của ta, chỉ vào người ta kinh ngạc không thốt nên lời. Ta giơ giơ cọng cỏ trong tay, hí mắt nhìn người “Như thế nào? Chân truyền của lão nhân gia ngài, ngài đã quên?”
Tam thúc càng thêm kinh ngạc “Nha đầu, chuyện ba bốn tuổi con còn nhớ rõ?”
Ta kiêu ngạo giương mi, đừng nói ba bốn tuổi, chuyện sinh ra lúc ba bốn ngày ta còn rõ ràng nữa là.
Tam thúc cười hớ hớ cầm lấy cọng cỏ cho vào miệng “Tiểu nha đầu, nghe nói tam thúc đi rồi, con không chút thương tâm khó chịu nào, mỗi ngày ăn ngon ngủ kĩ, tam thúc thật thương tâm, thật là không lương tâm, bạch thương con tiểu nha đầu kia”
Ta lườm hắn một cái nhàn nhã nói “Tam thúc, việc này người không nhắc thì không sao, nói ra để con tính tính, vì sao người không rên một tiếng đã bỏ chạy, ngay cả tạm biệt cũng không nói? Không nói thì cũng thôi, ngay cả phong thư cũng không gởi? Nếu không phải chất nữ của người huệ chất lan tâm, thông minh tuyệt đỉnh đoán được người đi chỗ khác chơi vui vẻ, khẳng định sẽ giống tổ mẫu với tam thẩm, ngày ngày khóc lóc nỉ non lo lắng cho người”
Tam thúc cười ha ha, đưa tay chỉ núi cao mờ mịt, chuyển đề tài, kiêu ngạo nói “Tiểu nha đầu, con xem này phạm vi hơn mười dặm đều là núi và đồng ruộng của chúng ta”
Ta chấn động, vài mẫu trong miệng tổ phụ lại là môn quy như thế “Tam thúc, nhà cũ của chúng ta không phải ở Tướng Châu sao? Khi vào thì lập sản nghiệp lớn ở Vân Châu như thế này?”. Tam thúc nói “Tướng Châu là nhà cũ không sai, nhưng nơi này mới là căn cơ chân chính của chúng ta”
Không hiểu.
Thấy ta nghi hoặc, khó hiểu, tam thúc giải thích “Tổ phụ có hai cái phụ thân, Tướng Châu là dưỡng phụ, nơi này là thân phụ”
Thì ra là thế.
Ta nhỏ hơn tam thúc mười tuổi, hai người ở chung chưa bao giờ giống thúc cháu, càng như là bằng hữu. Nhớ rõ lúc ta sáu tuổi, người vì một nữ tử buồn rầu mà hao tổn tinh thần, hai ba ngày ăn không ngon. Ta nhìn đau lòng, liền quanh co lòng vòng khai đạo người. Không nói, thật đúng là dùng được, tam thúc thực nhanh rời bỏ vẻ lo lắng một lần nữa vui vẻ trở lại. Từ sau vụ đấy, ta trở thành tiểu bằng hữu tối tin cậy của tam thúc, có tâm sự gì người thứ nhất tìm là ta.
Đồng dạng, ta cũng như thế, trong lòng ta tam thúc không những là chí thân còn là bằng hữu không thể thay thế được. Ở trước mặt người ta không cần che giấu chính mình, lại càng không cần giả tạo như tiểu thư khuê các ngoan ngoãn, câu nói thường xuyên và đầu tiên của người là “Thật tốt tình tình, đừng giả giống như tam thẩm con, nhìn là không thú vị gì”
Tam thúc không nói rõ thân thế của tổ phụ với ta, ta hiểu được, vấn đề này vãn bối không nên hỏi. Đề tài tự nhiên lại đến gia sự, ta nói “Tam thúc, người không viết thư cho con thì cũng được đi, như thế nào ngay cả tam thẩm đều phải gạt? Mấy tháng đầu người đi, nàng gần như là mỗi ngày lấy lệ rửa mặt, đáng thương Trí Nhân ngay cả bây giờ vẫn chưa gặp cha”
Tam thúc nghe ta nhắc đến tam thẩm, trên mặt nổi lên thần sắc chán ghét, rõ ràng không muốn nghĩ đến đề tài này, nhưng ta nói đến Trí Nhân, người mới miễn cưỡng ứng một câu “Nha đầu, thường ngày con có hay gặp Trí Nhân không?”
Nhất thời ta không biết trả lời vấn đề này ra sao, từ lúc biết tam thúc và tam thẩm sinh hiềm khích vì ta, ta cũng không lại bước vào tam viện. Có một lần Trí Nhân sinh bệnh, tự tay ta làm điểm tâm đi thăm, kết quả mông chưa ngồi nóng đã bị tam thẩm ‘đuổi’ ra ngoài, nghe nói điểm tâm cũng được thưởng cho hạ nhân.
Tử Hà tức giận báo lại cho ta, ta một chút cũng không kì quái, nhưng lại tức giận A mỗ đến mức thổi khí. Từ đó, ta chưa bao giờ bước chân đến tam phòng. Trí Nhân nhỏ, suốt ngày không rời tam thẩm, đương nhiên là ít gặp ta, nhiều nhất là khi thỉnh an tổ mẫu gặp được thì đùa đùa hắn chút.
Tam thúc thấy ta không nói, cắn cắn đoạn cỏ trong miệng, cúi đầu nói “Nữ nhân đáng ghét…”
Ta giả như không nghe, ôm cánh tay tam thúc, bả đầu tựa vào vai người, chuyển đề tài “Tam thúc, người có biết chúng ta một đường đi đến như thế nào không? Thật vất vả lại khó chịu, còn có, con nói cho người nghe đi ngang qua Vạn Châu, nhị thúc cứu một cô nương kết quả…”
Tam thúc vừa nghe có bát quái, lập tức nâng cao tinh thần, hai lỗ tai dựng lên còn thực sự nghe.
Dưới bầu trời đêm, hai đống cỏ thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười to.
Hôm sau thức dậy đã gần đến giờ Mùi. A mỗ một bên giúp ta mặc quần áo, một bên lải nhải “A Niếp, con lại cùng tam công tử chơi đến nửa đêm, còn thể thống gì nữa?” Ta không để ý đến nàng, mặc quần áo xong chính mình rửa mặt chải đầu.
A mỗ thấy bộ dáng không thèm để ý của ta, thở dài như thường lệ. Rửa xong, ta soi gương nhìn phải, nhìn trái, bím tóc thắt rất tốt, tự kỉ cười một cái, thật không sai. A mỗ thấy toàn thân ta trắng trong thuần khiết, không đeo một ngọc bội, há miệng muốn nói. Không đợi nàng mở miệng, ta giành nói “A mỗ, ở đây không phải kinh thành, cho ta tự tại chút đi”
A mỗ trừng mắt nhìn ta, không cam lòng nuốt lời muốn nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]