Khi mở mắt ra bên ngoài mặt trời đã lên cao.
Ta nhìn quanh một vòng, vẫn là cái bàn kia, vẫn là cái chung trà kia.
A mỗ nghe động tĩnh, đi vào mặc quần áo cho ta, cười nói “Đã lâu A Niếp không ngủ ngon như vậy”
Ta hỏi nàng “Giờ nào?”
A mỗ nói “Sắp trưa rồi”
Lại ngủ lâu như thế.
Nghĩ đến tối hôm qua, ta hỏi A mỗ “Tối qua người đi đâu?”
A mỗ tự giễu cười cười “A mỗ lớn tuổi, mơ màng ngủ ở trong đình”
Ta nhíu mày, Trần Phong lại đem một cái lão thái thái đưa ra khỏi viện, càng về khuya càng lạnh, lỡ bị đông lạnh thì làm sao?
A mỗ lại hiểu sai ý buồn bã nói “A Niếp chắc ngại A mỗ già đi, không còn dùng được?”
Ta lắc đầu liên tục, an ủi ôm lấy nàng, vô cùng thân thiết nói “A Niếp không chê, vĩnh viễn không chê A mỗ già”
A mỗ cười, biểu tình thật an tâm.
Lúc này ta lại hỏi “Sao không thấy bọn người Tử Hà?”
Lúc này A mỗ mới nhớ đến, tức giận nói “Nhị thiếu phu nhân phạt các nàng đi làm việc nặng rồi”
Ta hoảng sợ “Sao vậy?”
A mỗ giải thích “Đêm qua A mỗ ngủ bên ngoài, mấy cái nha đầu các nàng cũng không thấy bóng dáng đâu, nếu không có nhị thiếu phu nhân dậy sớm thăm con, cũng không biết là trong phòng không có lấy một người trực đêm”
Nói như vậy tối hôm qua ta ngủ một mình?
Nhìn nhìn trên người quần áo, chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cua-tri-hue/3139154/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.