Sau bốn giờ chiều, bóng mặt trời đã phủ lên những tán cây cách mặt đất hơn một mét.
Chẳng bao lâu sau, ánh sáng ban ngày sẽ biến mất hoàn toàn.
Mặc dù vẫn có thể nhìn thấy nhiều hạt dẻ trên mặt đất, nhưng Hà Điền vẫn quyết định kết thúc công việc thu nhặt hôm nay. Cô kéo theo Gạo chậm rãi đi xuống núi.
Từ đây về đến nhà mất hơn nửa tiếng. Trời vào thu, tốc độ mặt trời lặn ngày càng nhanh hơn, khi mặt trời lặn hết, nhiệt độ trong rừng sẽ nhanh chóng giảm xuống.
Hiện tại, nhiệt độ ước chừng khoảng mười độ. Bọn họ đi xuống núi, khi Hà Điền và Gạo hít thở, hơi nước trắng sẽ bốc ra từ miệng và mũi của họ, hai gò má cô cũng lạnh như băng.
Khi sắp về đến nhà, Hà Điền dừng lại, cô tháo cái xô treo trên giỏ xuống, đi lấy nước.
Căn nhà bằng gỗ của Hà Điền được xây dựng gần một khe suối.
Nước trên núi từ khe suối chảy xuống, dọc theo thế núi chảy đến con sông bên cạnh.
Dòng sông vô danh ấy ngày đêm chảy xiết, chảy về hướng đông, chỉ khi đến mùa đông mới bị băng tuyết đóng thành băng.
Nhưng bên dưới lớp băng dày ấy, dòng sông vẫn lặng lẽ và chậm rãi chảy.
Khu vực mà Hà Điền sinh sống là nơi có mặt sông rộng nhất, thậm chí xe tuần lộc trượt tuyết chạy từ bờ bên này sang bờ bên kia cũng phải mất hơn một giờ đồng hồ. Nơi hẹp nhất là giữa hai vách núi cao chót vót, đứng ở một bên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cua-hai-nguoi-o-rung-ram/2557195/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.