Ngày thứ hai sau ngày Đông chí, gió và tuyết đã đến như dự định.
Từ trước đến nay, Dịch Huyền chưa từng nhìn thấy trận tuyết nào lớn như trận tuyết này, giống như có một người nào đó ở bên trên đang rắt xuống vô số bông tuyết, những bông tuyết rơi trước còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã bị những bông tuyết rơi sau bắt kịp.
Khi tuyết rơi còn có âm thanh. Nó giống như âm thanh của những hạt mưa rơi nặng hạt lúc hè.
Và rồi, gió cũng đến.
Gió xuyên qua rừng cây, thổi bay những lớp tuyết rơi rải rác trên cành, nhưng rồi tuyết mới sẽ nhanh chóng bù lại, cây cối cao rậm rạp cũng không thể nào giảm bớt được tốc độ của gió, hoặc cũng có thể, đây là tốc độ của gió sau khi đã được giảm.
Tiếng gió hú lấn át mọi âm thanh khác trong rừng.
Nếu đi ra ngoài vào thời điểm này, toàn bộ tầm nhìn trước mắt đều sẽ là một màu trắng xóa, và nếu có thể chịu được gió tuyết mà mở mắt ra, thì trong mắt cũng chỉ còn lại những lớp bông tuyết.
May mắn là trước đó Hà Điền đã có chuẩn bị.
Những chiếc cọc cắm trong tuyết ngoài trời không chỉ đơn giản là chỉ dùng để đo độ sâu của tuyết. Đổ nước lên các cọc gỗ cắm trước mỗi kho, tuyết sẽ đông cứng lại, sau đó buộc dây vào giữa các cọc, khi phải ra ngoài lấy củi, cho Gạo ăn chẳng hạn, họ sẽ nắm lấy sợi dây thừng này, bước từng bước để không đi nhầm đường hoặc lạc trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cua-hai-nguoi-o-rung-ram/2557161/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.