Sau khi ngâm hạt sen qua một đêm, lớp vỏ cứng màu đen cuối cùng cũng mềm hơn, hai người vất vả lắm mới tách bỏ được lớp vỏ này, Dịch Huyền ngạc nhiên khi thấy hạt sen bên trong không phải là màu trắng mà anh đã thấy trước đó. Nó có màu xám đen.
Về phần món canh hạt sen ngân nhĩ thì ở chỗ Hà Điền không có ngân nhĩ, cô chưa từng nghe qua món long nhãn này. Nhưng táo đỏ thì cô có.
Họ bóc hạt sen, bỏ lõi, nấu với táo đỏ, món canh họ nấu không ngon lắm, không nếm được mùi vị của loại nguyên liệu mới phát hiện này, chỉ có vị ngọt của táo đỏ.
Dịch Huyền cho rằng đó là do hạt sen quá già.
"Hạt sen tươi ăn rất ngon! Nhà tôi... nơi tôi từng ở... trong vườn có một cái đầm sen. Hàng năm khi mùa hạ bắt đầu, hoa sen cứ liên tục nở rộ, đóa sen rất to, bên trong là nhụy sen và đài sen, sau khi tàn trông rất đẹp, vì có một đài sen nhỏ. Đài sen lớn lên một chút, khi còn xanh thì hái, xé và lấy hạt sen ra, lúc đó vỏ của hạt sen cũng có màu xanh, có thể lột vỏ ra rất dễ dàng, hạt sen có màu trắng và vị rất ngọt, hạt sen sấy khô thì có màu vàng nhạt hoặc là trắng như răng vậy."
Thấy Dịch Huyền cố gắng bảo vệ món ăn ngon mà anh từng thích, Hà Điền an ủi anh: "Không sao đâu. Món canh hạt sen không ngon có thể là do hạt sen quá già, hoặc vì do khác loại nên loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cua-hai-nguoi-o-rung-ram/2557151/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.