Thời tiết ngày một nóng lên, thời gian nắng ngày càng dài, Hà Điền và Dịch Huyền cũng càng ngày càng bận rộn.
Đối với người nông dân, họ chỉ cần chăm sóc cây trồng trên ruộng của họ là được, nhưng đối với những người thợ săn trên núi, ngoài việc chăm sóc đất đai của mình, họ còn phải nắm bắt thời gian đi săn. Bởi đến mùa đông lạnh giá, nếu thiếu đồ ăn chứa chất đạm thì khó có thể cân bằng được dinh dưỡng.
Mỗi buổi sáng, sau khi Hà Điền và Dịch Huyền tưới nước cho cây trồng xong, họ sẽ mang Lúa Mì và Gạo chèo thuyền đi đến các nhánh sông, hồ và đầm lầy gần nhà.
Lúa Mì và hai người chủ ngồi trên thuyền, còn Gạo thì được cột ở phía sau thuyền và bơi theo họ.
Khi đến nơi, bọn họ lên bờ, trước tiên thả Gạo tự do đi kiếm ăn trong khu rừng gần đó, sau đó tìm một nơi thích hợp để làm nơi ẩn nấp.
Hà Điền và Dịch Huyền khoác trên mình áo khoác màu xanh nâu và đội một chiếc mũ làm bằng cành liễu trên đầu, cùng Lúa Mì ngồi ở trong liếp che. Và rồi một đàn vịt trời và ngỗng trời bay qua, sau khi bắn vài phát, Hà Điền ra lệnh cho Lúa Mì nhảy ra và tóm lấy con mồi, sau đó ngậm nó trở về.
Sau hai lần dạy dỗ, Lúa Mì hiểu ra, khi một con vịt trời lại rơi xuống, Hà Điền vẫy tay, nó nhảy ra khỏi liếp che và chạy đi tha con mồi về.
Lần này Hà Điền không để Dịch Huyền bắn, cô cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cua-hai-nguoi-o-rung-ram/2557120/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.