Đã có bầy vịt con này, thức ăn thừa trong nhà, xương cá, vỏ tôm này nọ đều được tận dụng triệt để.
Trước đây, muốn xử lý những thứ này thì có phần hơi rắc rối.
Thông thường chúng có thể được làm thành phân bón, nhưng mùi của xương cá thối rữa sẽ thu hút các loài động vật tìm đến, dù chúng được chôn dưới đất hay trong hộp gỗ thì những con vật kiếm ăn đó vẫn có thể tìm thấy, với những móng vuốt nhỏ sắc nhọn, chúng sẽ moi móc đồ thừa ra, khiến sân nhà trở nên lộn xộn và bốc mùi, vì vậy, dù rất tiếc nhưng Hà Điền vẫn sẽ ném những mẩu xương thừa này xuống sông và để nước sông cuốn trôi chúng đi.
Bây giờ thì bớt rắc rối hơn nhiều.
Cô có một cái máy dùng để đập quả thông, ban đầu dùng để ép hạt thông ra khỏi quả, giờ cô ném phần đầu và đuôi của xương cá, nội tạng, vỏ tôm và lá cỏ non vào nghiền, chúng liền thành thức ăn gia súc.
Đại khái là được ăn uống đầy đủ, mỗi ngày đều ăn thức ăn có nhiều chất đạm, đậu nành này nọ, chỉ sau mấy tuần mà vịt con đã lớn hơn thấy rõ.
Hà Điền và Dịch Huyền chặt một số cây tre về, chẻ chúng thành những dải tre dày bằng ngón tay rồi cột chúng thành hình chữ nhật cao một mét, rộng một mét rưỡi.
Họ làm vài tấm như vậy, dùng dây cột hai tấm, ghép bốn hoặc sáu tấm lại với nhau, dựng trên bãi đất trống, làm thành hàng rào. Thứ này rất dễ dàng mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cua-hai-nguoi-o-rung-ram/2557114/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.