"Vàng!"
Những viên đá nhỏ mà Hà Điền đào được từ bãi sông gần đó mang về nhà thật sự là vàng.
Mấy tên đàn ông kia mở hũ thủy tinh, lấy mấy viên đá nhỏ ra xác định một hồi rồi cười vui vẻ.
Không ai chú ý đến Hà Điền.
Cô đối mặt với cửa sổ, cố gắng lắc đầu hoặc ra hiệu, nhưng thật không may, căn bản là cô không thể cử động được.
Dịch Huyền, người nên sớm tìm một nơi để trốn trong tưởng tượng của cô, giờ đây lại đang đứng ở bên ngoài cửa sổ, dùng ánh mắt hỏi cô: "Cô có sao không?"
Đồ ngốc này!
Trong lòng Hà Điền kêu khổ, cô tức giận đến không nói nên lời, trợn tròn mắt.
Bởi vì sốt ruột, nhịp tim cô lại tăng nhanh, tai lại bắt đầu ù đi, nước mắt chảy ra, hình như có cả nước miếng.
Mắt Hà Điền tối sầm lại, cô lại ngất đi.
Một lúc sau cô tỉnh lại, Dịch Huyền không còn ở ngoài cửa sổ nữa, nhưng trong lòng Hà Điền biết rằng cô nàng này sẽ không bỏ cô lại mà tự mình chạy trốn.
Nhưng, một cô gái như Dịch Huyền thì có thể làm được gì đây?
Hà Điền lo lắng đến phát khóc.
Bên kia là bốn gã to con, vũ khí bọn chúng cầm đều rất tối tân, còn có hàng cao cấp như kim tiêm gây mê, vừa rồi cô còn không nhìn ra kim tiêm bắn ra như thế nào.
Bọn cướp này mặc quân phục rằn ri và đi ủng da, nhìn sơ qua đã biết chắc chắn không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cua-hai-nguoi-o-rung-ram/2557108/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.