Dịch Huyền rửa ruột heo hồi lâu, cuối cùng nhận ra rằng lạp xưởng không dễ làm.
Lúc Hà Điền gọi anh đi ăn cơm, anh vẫn còn đang "chiến đấu hăng hái" với số ruột heo bên suối.
Hà Điền nhìn thử, chất bẩn trong ruột đã được rửa sạch, nhưng lớp màng bên trong vẫn còn dinh dính, còn lâu mới đem đi nấu được, huống chi là làm thành vỏ lạp xưởng.
Cô biết tính khí của Dịch Huyền, nên cẩn thận hỏi anh xem vỏ lạp xưởng trông như thế nào, sau đó nhìn vào phần ruột trong giỏ chưa được làm sạch: "Hẳn là chỉ dùng ruột non. Phần ruột già nên để sang một bên."
Cô nghĩ ngợi rồi đem một hộp tro thực vật nhỏ đến, trước tiên dùng móc tre lật ngược ruột non lại, rửa sạch phần bên trong, sau đó để ruột trên một cái nia tre cùng Dịch Huyền xả nước. Khi gần khô thì lại rắc một lớp tro thực vật lên nữa.
Hà Điền nói: "Ăn cơm trước đi. Đợi ăn xong thì tro thực vật cũng đã hút hết chất trơn rồi, sẽ rất dễ rửa sạch."
Thật vậy, ăn cơm xong quay lại, tro dính vào lớp màng mỡ bên trong, dùng tay vò nhiều lần rồi dùng dao tre cạo sạch, rửa nước, vậy là ruột đã được làm sạch.
Đoạn ruột non này khi lấy ra khỏi bụng heo cảm thấy không dài bao nhiêu, giờ căng ra hết, cũng dài cả hơn chục mét.
Dịch Huyền và Hà Điền treo ruột heo đã làm sạch lên một chiếc cọc tre để hong khô, sau đó nhóm lửa trên bãi đất trống bên cạnh đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cua-hai-nguoi-o-rung-ram/2557055/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.