Khi đến trước bức tường đá, anh em họ nửa sợ, nửa lo, gần như ngã quỵ, nghe Dịch Huyền nói dừng lại nghỉ ngơi một lát, cả hai gấp đến độ giậm chân: "Ba tôi..."
Dịch Huyền ngăn không cho họ nói tiếp, anh hạ giọng: "Bây giờ tay của hai người run như vậy sao cầm súng được. Bình tĩnh lại đi. Những người đó không dễ đối phó đâu."
Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Đợi thêm chút nữa."
Phổ anh nhìn vũ khí mà Dịch Huyền và Hà Điền đã cướp được từ ba tên đàn ông to lớn kia, rồi lại nhìn khẩu súng trên thắt lưng của mình. Cho dù có ngu đến mấy thì cũng phải hiểu được rằng, nếu như lúc này gào thét lao ra, hơn phân nữa là thành mục tiêu sống cho người ta ngay. Trên vũ khí của người ta được trang bị một thứ giống như kính viễn vọng nhỏ, có thể nhìn rõ chuyển động cách những vài trăm mét.
Vừa rồi Dịch Huyền và Hà Điền nắm được thế chủ động, thực hiện một đòn chí mạng, bằng không, nếu thật sự đánh nhau, thuyền của bọn họ hiện tại hẳn là đã chìm xuống đáy sông.
Bốn người ngồi dựa vào tường đá, tim ai nấy cũng đều đập dồn dập.
Đừng nói hai anh em nhà họ Phổ, ngay cả Hà Điền cũng cảm thấy miệng mình khô khốc, cô lặng lẽ đặt lòng bàn tay mình lên chân, lau mồ hôi trên lòng bàn tay.
Dịch Huyền thì trông vẫn rất bình tĩnh, anh dạy Hà Điền cách sử dụng kính nhắm: "Em có nhìn thấy cây thánh giá nhỏ trong ống kính không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cua-hai-nguoi-o-rung-ram/2556982/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.