Khi đến trước bức tường đá, anh em họ nửa sợ, nửa lo, gần như ngã quỵ, nghe Dịch Huyền nói dừng lại nghỉ ngơi một lát, cả hai gấp đến độ giậm chân: "Ba tôi..."
Dịch Huyền ngăn không cho họ nói tiếp, anh hạ giọng: "Bây giờ tay của hai người run như vậy sao cầm súng được. Bình tĩnh lại đi. Những người đó không dễ đối phó đâu."
Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Đợi thêm chút nữa."
Phổ anh nhìn vũ khí mà Dịch Huyền và Hà Điền đã cướp được từ ba tên đàn ông to lớn kia, rồi lại nhìn khẩu súng trên thắt lưng của mình. Cho dù có ngu đến mấy thì cũng phải hiểu được rằng, nếu như lúc này gào thét lao ra, hơn phân nữa là thành mục tiêu sống cho người ta ngay. Trên vũ khí của người ta được trang bị một thứ giống như kính viễn vọng nhỏ, có thể nhìn rõ chuyển động cách những vài trăm mét.
Vừa rồi Dịch Huyền và Hà Điền nắm được thế chủ động, thực hiện một đòn chí mạng, bằng không, nếu thật sự đánh nhau, thuyền của bọn họ hiện tại hẳn là đã chìm xuống đáy sông.
Bốn người ngồi dựa vào tường đá, tim ai nấy cũng đều đập dồn dập.
Đừng nói hai anh em nhà họ Phổ, ngay cả Hà Điền cũng cảm thấy miệng mình khô khốc, cô lặng lẽ đặt lòng bàn tay mình lên chân, lau mồ hôi trên lòng bàn tay.
Dịch Huyền thì trông vẫn rất bình tĩnh, anh dạy Hà Điền cách sử dụng kính nhắm: "Em có nhìn thấy cây thánh giá nhỏ trong ống kính không? Đây là đầu ruồi súng. Nhắm được rồi thì chỉ cần bóp cò là được."
Lúc họ gặp nhau trên bãi sông thì đã hơn bốn giờ chiều. Lúc này, bầu trời đã âm u, rừng cây vắng lặng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng chim hót, cành cây bị gió thổi nhẹ đung đưa, mang theo tiếng lá xào xạc.
Bức tường đá phủ lên đầu bốn người một cái bóng cực lớn, một lúc sau, mồ hôi trên đầu và mặt đều biến mất, toàn thân như ngâm trong nước lạnh.
Họ vểnh tai lên, muốn nghe thấy điều gì đó ở phía bên kia của bức tường đá.
Nhưng, không thể nghe thấy gì cả.
Một lúc sau, Dịch Huyền đứng dậy: "Đi thôi."
Lúc này sắc trời xám xịt, đang ở thời khắc từ hoàng hôn chuyển giao sang đêm.
Hà Điền và Dịch Huyền để anh em nhà họ Phổ dẫn đường, đi theo họ vòng qua khu rừng gần ngôi nhà gỗ của họ.
Còn chưa đến phía sau nhà gỗ, Hà Điền chợt nghe thấy tiếng nói chuyện, cô siết chặt khẩu súng trong tay, mở chốt.
Vẻ mặt Dịch Huyền trở nên nghiêm nghị, nhìn Hà Điền và khẽ gật đầu.
Dịch Huyền ra hiệu với anh em nhà họ Phổ, cả bốn người họ tản ra, nấp sau những tảng đá hoặc bụi cây.
Giọng hai người đang nói chuyện càng lúc càng rõ ràng, tiếng bước chân trên lá càng lúc càng gần.
Một tên nói: "Sao đến giờ mà bọn Cách Lý còn chưa quay lại? Đừng nói là xuống thượng du tìm phụ nữ trước rồi đi?"
"Không đâu. Nhưng có điều đúng là bọn nó muốn đoạt hết công lao. Tao đoán chắc bọn nó đã viết lại lộ trình và giết hai đứa ngu ngốc kia rồi. Vậy thì sẽ chỉ có mình bọn nó biết nơi nào gần đây có bãi cát thích hợp để đãi vàng. Hừ."
Chúng nói chuyện rồi bước vào kho để củi, lấy củi.
Dịch Huyền như một con mèo nhảy ra khỏi bụi cây, nhanh chóng chạy đến kho bên cạnh.
Hà Điền và hai anh em theo sát phía sau.
Trong kho củi, hai tên kia vẫn đang nói chuyện.
Một tên hít hà một tiếng, hình như là bị động đến vết thương: "Thằng chó già nhà này đúng là khó đối phó, mẹ nó, lát nữa lột da hai thằng chó kia nướng ăn luôn, cánh tay của tao cũng sắp bị cắn đứt luôn rồi."
Hai anh em nhà họ Phổ nhìn nhau, mặt tái mét, biết ba mình tám phần lành ít dữ nhiều.
Trước đây không lâu, Hà Điền và Dịch Huyền nói nhóm người này không phải là người tốt, trong lòng bọn họ vẫn còn một tia hy vọng, bọn họ cảm thấy là do những tên đó muốn khi dễ Hà Điền, cho nên hai phe mới xử nhau, chứ bọn họ vẫn luôn phối hợp hết mình, ông ba còn nấu cơm cho chúng ăn nữa, tại sao lại muốn giết bọn họ?
Một tên khác khịt mũi chửi: "Thằng chó già đáng chết! Sắp chết còn cố ôm hộp tiền. Tao còn tưởng trong đó có nhiều tiền nữa kìa. Mẹ, còn không đủ để tao ngủ với một ả ở Phiêu Hương Viện nữa!"
"Không phải hai thằng ngu kia nói cách mười km ở phía đối diện thượng du có nhà của một cặp vợ chồng trẻ, con vợ rất đẹp sao? Ngày mai chúng ta đến đó đi!"
"Hahahaha!"
Dịch Huyền nghe vậy thì tức điên người, dùng mu bàn tay tát vào trên mặt Phổ anh. Anh ta "Ui da" một tiếng. Hai tên ở trong kho củi đều cả kinh, hỏi: "Ai?"
Nhà kho chứa củi của nhà họ Phổ được làm bằng chiếu sậy. Có thể là từ lúc làm xong đến giờ vẫn chưa được tu bổ cho nên lúc này bị thủng lỗ chỗ. Dịch Huyền đã sớm đâm họng súng vào khe hở trên vách kho củi, nếu muốn làm thịt hai tên này thì dễ như trở bàn tay, nhưng anh muốn nghe thử xem bọn chúng sẽ nói tiếp những gì, biết đâu có thể nghe được một số thông tin hữu ích. Lúc này anh bóp cò, cổ tay xoay trái xoay phải—
Đùng đùng đùng đùng——
Tiếng hét thảm thiết kéo dài, khắp nơi trong kho củi tối tăm đều bị bắn ra tia lửa.
Chỉ vài giây, tiếng hét đã dừng lại.
Dịch Huyền nghiêm mặt, chĩa súng về phía anh em nhà họ Phổ, hất cằm gọi Phổ anh: "Anh, lại đây."
Chân của Phổ anh như muốn nhũn ra, nhưng có muốn nhũn cũng không được, anh ta chỉ có thể co vai và xoay người lại, bị Dịch Huyền nắm lấy cổ áo kéo đi về phía kho củi.
Hà Điền chĩa súng về phía Phổ em, cười lạnh: "Chúng tôi nuôi các người cả một mùa đông, các người trả ơn như vậy đó sao?"
Sắc mặt Phổ em như màu đất, há hốc miệng không nói nên lời.
Dịch Huyền lấy Phổ anh làm lá chắn thịt, bước vào kho củi, hai tên tự xưng là chuyên gia đào vàng nằm dưới đất, củi rơi vãi khắp người.
Dịch Huyền bắn vào đầu mỗi tên một phát súng nữa, dùng sức đẩy Phổ anh, anh ta sợ hãi hét lên, ngã xuống trên hai xác chết, đối diện với đôi mắt trừng của một trong số chúng.
Hà Điền nhanh chóng nhặt hai khẩu súng trên mặt đất lên, không muốn nhìn hai anh em, nói với Dịch Huyền: "Đi thôi."
Dịch Huyền không lên tiếng, một lúc sau mới nói: "Còn chưa xử lý thi thể."
Anh khịt mũi gọi hai anh em: "Còn không đi tìm ba của các anh đi?"
Hai người họ đều nơm nớp lo sợ, không biết hôm nay là lần thứ mấy tiểu ở trong quần, rụt cổ, run rẩy rời khỏi kho củi chạy về nhà gỗ của mình.
Họ vào nhà trước, trên sàn trước bếp có một vũng máu, dấu vết kéo lê, vết máu kéo dài đến tận mép hầm.
Hai anh em vừa gào khóc vừa mở nắp hầm ra, dưới ánh trăng mờ, họ thấy ba Phổ nằm ngửa trong tư thế lạ, hai tay dang rộng, cổ tay trái như sắp đứt lìa, bàn tay rũ xuống ở cổ tay, chỉ được nối với nhau bằng một lớp da thịt, máu thịt be bét, trên cổ ông có vết thắt cổ màu tím đen, chết không nhắm mắt. Bên cạnh ông là xác của hai con chó săn trong nhà, đầu của một con chó săn nằm trên mặt đất, nó đã bị chặt đầu, một con khác thì đầu bị đập nát, thấy được răng trắng lởm chởm. Rõ ràng, hai chú chó đã liều lĩnh chiến đấu với kẻ cướp để cứu chủ, nhưng tiếc thay, chủ vẫn không được cứu.
Phổ anh ngồi trên mặt đất, đánh mạnh loạn xạ vào ngực và mặt mình, gào khóc: "Ba ơi — con đã hại ba rồi! Ba ơi —"
Phổ em cũng khóc lóc thảm thiết, anh ta vừa khóc vừa nhảy xuống hầm, ôm xác ba mình mà khóc.
Hà Điền nhìn bọn họ khóc thét, mặc dù cực kỳ ghét họ nhưng cô cũng cảm thấy có chút đáng thương.
Dịch Huyền chỉ lạnh lùng nhắc nhở họ: "Kéo ba Phổ lên trước đã."
Phổ anh khóc một hồi mới đứng lên, xách thang từ tường chuồng heo đặt xuống hầm, để em mình cõng xác ba trèo lên.
Hà Điền nhìn thi thể của ông Phổ, nhớ lại đủ thứ chuyện ngày còn bé khi ông ta đến nhà mình, chỉ có thể khẽ thở dài.
Cho dù nhà họ Phổ không dẫn sói vào nhà, nhưng đụng phải nhóm người này rồi thì e rằng cũng sẽ không có kết quả gì tốt.
Bọn chúng có năm người.
Giống như lần trước.
Người miền núi sống ở trong rừng, hiếm có gia đình nào trên năm người hết.
Cô đã đọc trong các cuốn sách về quân đội rằng nhiều tiểu đội xung kích sẽ thực hiện các hoạt động với từ năm đến sáu người, thực hiện các cuộc điều tra, yểm hộ, đột kích và tình báo.
Vũ khí và trang bị của hai nhóm người này cũng cho thấy chúng không phải là đám ô hợp, cũng không phải là cướp biển trốn vào núi để trốn truy đuổi. Hơn nữa nhóm người thứ hai cũng đã nói với nhà họ Phổ mục đích của chúng: Tìm vàng.
Vậy thì, sẽ còn có các đội nhóm năm người khác lần lượt vào rừng? Và lần này sẽ có bao nhiêu tiểu đội năm người nữa?
Tiếc là họ không thể giữ lại người sống.
Cũng không thể trách Dịch Huyền được.
Cả cô và anh em nhà họ Phổ đều là những người dân miền núi bình thường, các cô có thể săn bắt, lột da, lột xác con mồi và sử dụng súng ngắn để bảo vệ bản thân khi gặp gấu sói, nhưng các cô chưa từng học được cách giết người.
Dịch Huyền phải đối đầu với hai đối thủ đã học kỹ năng giết người như anh, và thậm chí có thể chúng còn thành thạo hơn anh nhiều, anh chỉ có thể dựa vào các đòn đánh lén.
Giống như lần trước.
Để cứu Hà Điền, anh sẽ bất chấp tất cả liều mình lao ra, nhưng đối với ba Phổ thì không. Hơn nữa, khi nghe được tin ông ở nhà cùng với hai tên nữa, thì anh đã có kết luận rằng ông ấy đã chết. Nếu không phải nhất định phải giết hai tên còn lại, thì anh cũng sẽ không đến.
Thật sự rất khó để thực hiện một cuộc đánh lén mà vẫn giữ lại người còn sống. Súng đạn vốn không có mắt.
Anh em nhà họ Phổ vừa khóc sướt mướt vừa lau người cho ba mình, dùng bông vải quấn vết thương rồi thay quần áo sạch. Nhà của họ tin vào đạo Trời, nếu một người muốn lên thiên đường thì trong vòng mười hai tiếng sau khi chết, thi thể phải được đem thiêu.
Nếu trên thi thể có máu và là chết oan thì phải thiêu xác và rải tro xuống sông trước khi mặt trời mọc tiếp theo, nếu không, linh hồn người chết sẽ trở nên tàn ác và quấy phá con cháu.
Bọn họ vừa thay quần áo cho ba mình xong, cổ tay quấn băng lại chảy máu.
Hai anh em lại lớn tiếng khóc: "Ba ơi, ba oán hận lắm đúng không?! Ba, chúng con có lỗi với ba! Là do chúng con tham tiền nên hại đến ba!"
Khi thiêu xác không được có máu, nếu không sẽ đại hung.
Hà Điền đang cùng Dịch Huyền xem hành lý của năm người trong căn nhà gỗ, đang cố gắng tìm chút manh mối, nghe thấy tiếng khóc rung trời, thở dài nói: "Em ra ngoài xem thử."
Cô kêu anh em nhà họ Phổ lấy một ít tro trong bếp cho vào chén, thêm ít đất trộn với nước tạo thành hỗn hợp sền sệt, khi định bôi vào cổ tay gần như bị đứt lìa của ba Phổ, cô nảy ra một ý, gọi anh em họ lại: "Hai người nhổ nước miếng vào trong này đi."
Phổ em lập tức nhổ, Phổ anh thì hỏi: "Tại sao?"
Hà Điền nói: "Tai họa này không phải là do hai người tự chuốc lấy sao? Mấy tên này không phải do hai người đón về? Trong nước miếng có tinh khí, đợi chôn ba các anh rồi, ông ấy sẽ không oán hận nữa."
Phổ anh cũng nhổ nước miếng vào, Hà Điền dùng đũa khuấy lên, kêu anh em họ mở miếng vải băng ra, đổ lên vết thương của ông ấy một lớp thật dày, sau đó quấn vải lại.
Lần này, thật sự không còn chảy máu nữa.
Hai anh em vừa khóc vừa dọn một ít củi đặt lên con dốc hướng về phía mặt trời, lúc mẹ và ông bà nội họ mất cũng được thiêu ở đây.
Chất xong đống củi, rưới chút mỡ lên, đặt xác ba Phổ rồi đặt xác hai con chó cưng bên cạnh, họ khóc một hồi, sau đó ném đuốc lên đống củi.
Khắp nơi trên giàn hỏa đều là mỡ, ngay lập tức cháy bừng lên, lưỡi lửa lan nhanh từ nơi cháy sang ba Phổ, bao trùm lấy ông và hai con chó cưng của ông.
Hai anh em ngồi bên đống lửa lại bắt đầu khóc.
Dịch Huyền bước ra ngoài cửa, từ xa nhìn giàn hỏa thiêu, lòng bỗng buồn vô cớ.
Nhìn ngọn lửa nhấn chìm xác ba Phổ, Hà Điền không đành lòng, cô gọi hai anh em họ: "Đi thôi, ba các anh đã lên trời rồi, đừng nhìn nữa."
Mắt đỏ hoe, hai anh em đi theo Hà Điền trở lại nhà gỗ.
Dịch Huyền nhắc nhở họ: "Xác của hai tên này xử lý như thế nào?"
Hai người bọn họ hoàn toàn không để tâm tới, Phổ em nói: "Hay là chôn đi?"
Phổ anh lắc đầu: "Không được. Chúng ta đang ở trong rừng. Chôn xong rồi thì sẽ lại có động vật moi lên ngay thôi. Đừng có mà kéo gấu đến! Kéo chúng ra sông rồi ném xuống sông như ba tên kia ấy."
Gia đình họ thường chỉ uống nước từ con suối gần đó, muốn đi bộ đến sông phải mất hai mươi phút, họ không nuôi gia súc lớn, khiêng hai con heo đến bờ sông thì không sao, nhưng nếu vác xác hai người đàn ông to khỏe đến tận đó, nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
Vì vậy Phổ anh nhanh chóng từ bỏ phương pháp mà mình đề xuất.
"Hay là đem thiêu?" Phổ em hỏi.
"Không được! Trên người bọn chúng không khác gì cái tổ ong vò vẽ. Đem thiêu để chúng biến thành hung thần ám ảnh chúng ta à?" Phổ anh nghiến răng nghiến lợi: "Tao hận không thể đem chúng băm thành thịt vụn! Tao hận không thể xé chúng ra mà nhai nuốt! Hừ! Đem thiêu? Lãng phí củi lửa của tao!"
Dịch Huyền nhìn vào chuồng heo nhà họ, nói: "Hiện tại nhà các anh có bao nhiêu con heo?" Những con heo đó đã đói một ngày và không ngừng kêu. Mấy con heo rừng vừa bị bắt vẫn liên tục đập vào cửa gỗ của chuồng.
"Tám con."
"Toàn heo lớn?"
"Đúng vậy. Năm con heo rừng đực, một con mới thiến năm ngoái và hai con heo nái."
Mấy con heo con nuôi năm ngoái đều bị đè chết, nên năm nay nhà họ Phổ lại bắt nhiều heo rừng về.
Dịch Huyền chỉ vào xác của hai tên cướp: "Cởi quần áo của chúng, chặt xác thành từng mảnh rồi ném vào chuồng heo." Anh quay mặt về phía Hà Điền, nói: "Em đi nấu chút gì ăn đi."
Anh em nhà họ Phổ trước đây rất sợ Dịch Huyền, nhưng thỉnh thoảng lại nảy sinh ý định xấu, sau khi bị Dịch Huyền đập một trận thì thành thật một thời gian nhưng chẳng mấy chốc lại có ý định xấu tiếp, nhưng sau đêm nay, bọn họ không dám ho he gì nữa.
Họ đã bị sự hiểu biết về cấu trúc cơ thể con người của Dịch Huyền doạ sợ.
Phải cắt sao để giảm thiểu lượng máu chảy ra, đến chỗ gân, khớp ngón tay phải dùng dao như thế nào. Đáng sợ nhất là khi đứng bên chỉ huy họ, anh vẫn bình thản như khi dạy họ cách cho cỏ vào máy cho ăn tự động và cách xử lý phân trong chuồng thỏ.
Trong lòng hai anh em mơ hồ có một ý nghĩ, có lẽ đối với Dịch Huyền, giết người và phân xác chẳng khác nào làm công việc đồng áng bình thường.
Trên mặt đất bên ngoài chuồng heo có trải hai tấm mành cỏ còn dính chút máu, hai thi thể đặt trên mành cỏ đã biến mất, trong chuồng không ngừng vang lên tiếng heo rừng gặm thức ăn.
Hai anh em kinh hồn bạt vía, nhưng Dịch Huyền dường như không bị ảnh hưởng gì cả, thấy họ nhìn chằm chằm vào mình, anh thờ ơ nói: "Đi chất một đống củi, bọc quần áo và hành lý của chúng trong mành rồi thiêu hủy hết đi."
Ngay sau đó, dưới bầu trời đêm, một đống lửa khác bốc lên ở bìa rừng.
Sau khi lửa tắt đi, dấu vết của năm người kia cũng hoàn toàn biến mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]