Quả nhiên Giám đốc Dương đúng là rất đặc biệt. Người ta nói, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong: Dương Hoàng này nhìn bề ngoài thì hiền lành nhưng công lực đả kích người khác lại rất thâm hậu. Cùng lúc cho tôi “lên voi xuống chó” không thương tiếc… 
Cuối cùng, vì không muốn kiệt sức nên không thể tán gẫu với Dương Hoàng. Càng không muốn bị làm cho tức chết nên không thể “đấu trí” với anh. Tôi quyết định sẽ im lặng trong cả bữa ăn tối… Tranh thủ ăn uống no nê để an ủi cái bụng. 
Nhìn nồi lẩu gà ta sôi sùng sục trước mặt, tôi ngán ngẩm cảm thấy mất hết cả “tư vị”. Dương Hoàng này không nhìn ra trái đất càng ngày càng nóng lên hay sao mà còn có tâm trạng ăn lẩu? 
Tôi gắp một cái đùi gà gặm gặm, miếng thịt thơm ngon tan dần trong miệng. Vị thanh thanh, đạm đạm ngay lập tức chinh phục trái tim của tôi. Gà ta đúng là gà ta, hương vị quả thực rất tuyệt vời, ăn xong lại muốn ăn nữa. 
Bỗng dưng nghe thấy tiếng nuốt nước bọt, tôi lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Một cô bé mập ú khoảng sáu, bảy tuổi đang nhìn chằm chằm vào đùi gà trong tay tôi, cất giọng nói non nớt: 
“Chị ơi, em cũng muốn ăn đùi gà.” 
Tôi nhìn cái đùi gà duy nhất đã bị gặm nham nhở trong tay mình, bất đắc dĩ xoa đầu bé, cố gắng nhỏ nhẹ thương lượng với nó: 
“Trẻ con quan trọng nhất là phải bổ não. Hay chị cho em miếng đầu gà nhé! Ăn gì bổ đấy, ăn hết đầu gà sau này em nhất định 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cua-co-nang-mu-duong/4227/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.