Vừa về đến cổng, tôi đã thấy mẹ đại nhân ngồi sẵn ở ngoài sân nhặt rau tối. Mắt lại không ngừng ngó ra ngoài đường như đang dòm cái gì đó? Chắc không phải đang canh me tôi về đấy chứ? Tôi run người một cái, rón rén dắt cô Vàng vào cổng. Mẹ đại nhân đã kịp nhìn thấy tôi, đối diện với cái lắc đầu quen thuộc, tôi cố bày ra vẻ mặt nịnh nọt chạy đến ôm choàng lấy cổ bà nũng nịu:“Mẹ yêu ơi, đi một ngày đàng, không thể tìm về một chàng rể cho mẹ được đâu! Con gái mẹ vẫn là muốn được ăn cơm mẹ nấu cả đời cơ. Hôm nay mẹ nấu món gì vậy ạ?”
“Bỏ cái tay ra khỏi cổ tôi ngay. Lại không hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ hả? Báo cáo xem, hôm nay bắt chuyện được với mấy người đàn ông? Có làm quen được anh chàng nào tốt không?”
Đấy, đấy mẹ tôi lại bắt đầu cái màn tra hỏi cũ rích sau khi đuổi con gái mình ra khỏi nhà một ngày. Tôi ngán ngẩm cố lái chủ đề sang chuyện khác:
“À, mẹ này. Con trai của bác Phúc hàng xóm của mình đó. Có đẹp trai không mẹ?”
“Ôi trời, thằng bé đó quả thật xuất sắc luôn. Mẹ mới gặp có hai lần thôi, nhưng thằng bé đẹp trai khỏi bàn. Nhìn cao ráo, sáng sủa, lễ phép. Mới hai tám tuổi thôi mà đã được bác Phúc giao cho chức giám đốc trong công ty rồi. Ôi, đúng là con nhà người ta.”
“Ồ, vậy ạ. Thôi, Con vào nhà đây mẹ!”
“Ơ này, còn chuyện hôm nay…”
Hết chuyện. Bản thân tôi không có biệt tài gì giỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cua-co-nang-mu-duong/4211/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.