Trong khoảng thời gian này Lam Lăng rất buồn bực, nguyên nhân chính là do nữ nhân coi hắn là bảo bối, nàng hiện giờ còn dông dài hơn mấy ông lưỡi dài kia, này cũng không được, kia cũng không được, đi nhiều thêm một bước đường cũng phải trông. Lại không cho phép ra cửa, sợ bị va chạm; không cho phép vào phòng bếp, sợ bị khói hun; không cho phép thêu hoa, sợ làm tổn thương mắt; không cho phép…  
Thật nhàm chán — Lam Lăng lại một lần thở dài, cầm lấy kéo, cắt quần áo cho đứa nhỏ, quyền lợi này vẫn là phải thiên tân vạn khổ mới giành được, haizzz… 
“A Lăng, nhà dì cả tặng con gà trống già tới, ta mang đi hầm canh rồi, ta đặc biệt bỏ hết phần nhiều mỡ, nhanh uống chút xem…” Ta chạy nhanh bưng canh tới. 
Quan hệ của một nhà dì cả và chúng ta càng ngày càng tốt, dì hai vẫn không đến, tuy rằng ở  gần, ta cũng nghĩ tới vì Lam Lăng, dù sao năm đó đều ở trấn trên, hơn nữa chuyện Trịnh Bình Nhi kia, thì càng không thoải mái đi. 
“Không muốn uống, nàng xem ta đã mập thêm một vòng lớn rồi, ta không uống –” Làm nũng… 
“Ngoan nào, uống nhanh đi, ta hầm thật lâu, thật thơm! Đại phụ nói thân thể chàng yếu đuối, phải bồi bổ nhiều, A Lăng, phải nghe lời đại phụ.” Ta lời nói thấm thía khuyên bảo. 
“Mỗi ngày canh xương, canh gà, ta không bao giờ nữa muốn uống nữa!”  
Được được được, đàn ông có thai lớn nhất, “Liền uống hai thìa, rồi buổi trưa ta dẫn chàng đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cau-nho-nuoc-chay/1959272/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.