Ngày hôm sau, đầy ngập khách đến, tám phần là hướng về chuyện ngày hôm qua, đến điều tra thực hư đi? Lại qua một ngày, vẫn không còn chỗ ngồi, nhất định là nghe xong ngày hôm qua lan truyền giờ quay lại bát quái, đến tận mắt nhìn thấy mới là thật?  
Ha ha, một tấm biển nhỏ, lại khiến chúng ta kiếm được một khoản lớn. 
“Tứ nương, tấm biển đó treo tới khi nào, cũng không thể cứ treo mãi như vậy đi?” A Lăng cũng tò mò. 
“Treo đi, đến khi nào hỏng, làm củi nhóm lửa đi!” Ta đốt chết ngươi Lam Tam nương, hết lần này đến lần khác bắt nạt A Lăng nhà ta, nghĩ ta là mèo bệnh hả?! 
“Ha ha…” 
“Hì hì…” 
“Có oán liền báo, quả nhiên thoải mái!” Lan San cũng tới. 
“Mau tới đây ngồi, bên ngoài nóng, uống chén trà đi.” 
Lan San ngồi xuống, cho bọn họ rót trà lên, cười tủm tỉm nhìn mấy người bọn họ nói chuyện phiếm, đột nhiên nhớ tới đậu đũa và cà chua nên đưa ra thị trường chứ? Cầm tiền liền chạy ra ngoài, cũng không để ý tới chào hỏi bọn họ. 
“Tứ nương nàng đi đâu vậy?” Lam Lăng ngăn đón ta hỏi. 
“Chờ ta trở lại, làm đồ ăn ngon cho chàng.” Ta thuận miệng đáp. 
“Thật hấp tấp, đều làm nương người ta rồi, còn không có trầm ổn như vậy.” Lam Lăng thở dài. 
“Ha ha, thật hâm mộ các ngươi, cuộc sống thật đơn giản lại hạnh phúc.” Lan San tán thưởng, tiếp theo cười khổ: “Giống như nhà ta, những người thị phu kia của nương cả ngày 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cau-nho-nuoc-chay/1959268/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.