“Ưm, Tứ nương.” A Lăng mơ hồ. 
“Ừm, a Lăng tỉnh.” Ta kéo lại chăn cho hắn. 
“Nữ nhi đâu?” 
“Ở chỗ này, chàng xem một chút.” 
“Ô, lớn lên giống nàng nha.” 
“Nào có, ta có xấu như vậy sao?” Ta buồn bực. 
“Đâu có xấu, rõ ràng dễ nhìn lắm mà.” A Lăng làm nũng thật sự đáng yêu. “Nàng ghét bỏ?” 
“Không không, chỉ cần a Lăng sinh, đều tốt nhất, ta đều thích.” Ta lập tức tỏ rõ cõi lòng, từ khi sống cùng một chỗ với a Lăng, có vẻ như ta càng ngày càng nịnh nọt rồi, nhưng lại cố tình thích xem dáng vẻ hờn dỗi kia của a Lăng. 
“Nữ nhi đã có tên chưa, gọi là gì?” 
“Chàng đặt đi, ta nghĩ không được.” Kỳ thật ta là một người lười. 
“Nàng lười đi?” A Lăng giận ta liếc mắt một cái: “Nào có ai để cha đặt tên? Đều do nương đặt cho.” 
“A Lăng ––” Ăn vạ làm nũng, ta ói, đúng là ghê tởm nha. “Vẫn để chàng đặt tên đi, gọi là gì cũng được, chỉ cần chàng thích.” 
Lại dỗ ta, ừm, tuy rằng thích thật, sẽ không thừa nhận với nàng. “Được rồi, ta suy nghĩ.” A Lăng còn thật nghiêm túc suy nghĩ. 
Ta tỏ vẻ chờ đợi nhìn, a Lăng, chàng đặt tốt nhất, tên của con bé nên cho chàng đặt. 
“Ủa, trong viện làm sao vậy, náo nhiệt như vậy?” 
“À, tuyết ngừng rồi, Ngũ lang và Lý Nhạc đắp người tuyết.” 
“Haizzz, đáng tiếc ta không thể cùng chơi đùa.” A Lăng tỏ vẻ  tiếc nuối. 
“Chàng ấy, nghĩ cũng đừng nghĩ, ngoan ngoãn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cau-nho-nuoc-chay/1959264/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.