Giang Tầm hôn đủ rồi thì buông ta ra. Có lẽ hắn còn có chút lương tri, cũng không giày vò ta nữa.
Lòng ta có chút sợ hãi, bắp chân vẫn còn như nhũn ra.
Cũng không phải là sợ Giang Tầm mà do hắn không chọn thời cơ, cứ tùy thời tùy chỗ làm loạn. Ta nghĩ, nếu hắn ở trong phòng quấy rối ta, vậy thì nói không chừng ta chỉ thẹn thùng cười một tiếng rồi dục cự còn nghênh(1),lúc này không giống như ngày xưa, hắn ở ngoài phòng lêu lổng với ta, cái này thì không được, nhỡ đâu bị bọn hạ nhân nhìn thấy thật sự sẽ ném đi mặt tiểu kiều thê đứng đầu một nhà của ta.
(1)Dục cự còn nghênh: thích mà còn ra vẻ từ chối.
Ta phải đứng lên như mẫu hậu đã dạy ta, ở bên ngoài phải có mặt mũi, bước đi nghiêm túc, uy phong lẫm lẫm.
Ta liếm liếm môi dưới, quyết định nhắc nhở Giang Tầm một phen.
Ta do dự một khắc đồng hồ, nói: Cái đó...
Hử? Giang Tầm nghiêng đầu nhìn ta, khóe môi giương lên, hỏi: Phu nhân có gì chỉ giáo?
Ngày sau ở bên ngoài, phu quân không thể...
Không thể cái gì? Hắn dừng bước lại, giày màu trắng đen lơ lửng giữa không trung rồi rụt về, đứng vững nhìn ta.
Ta cắn răng, hung ác quyết tâm nói: Không cho phép hôn ta như vậy ở bên ngoài, không muốn như vậy.
Vì sao?
Để người bên ngoài nhìn thấy thì không hay lắm.
A, phu nhân là lo lắng người bên ngoài nhìn thấy hành động này sẽ ghen tị.
... Cái gì? Ta có hơi không hiểu ý nghĩ của Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cau-huyet-cua-ta-va-phu-quan/931935/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.