Edit: Cúc Tử
Dù đã đến trấn nhỏ nhưng chúng ta vẫn không ngừng lại, Giang Tầm muốn dẫn ta qua sông đến ngọn núi phía đối diện. Ta vẫn vẫn nghĩ dù gì đi nữa thì chúng ta sẽ sống ở nơi phố phường có người, vậy mà Giang Tầm lại quy ẩn vô cùng quyết liệt, hắn thật sự đến nơi rừng sâu núi thẳm để ở, ngay cả một chút hồng trần thế tục cũng không muốn dính vào nữa.
Ta đứng ngay ở bến đò giãy giụa một hồi cũng không chịu đi, cố gắng giãy giụa một lần cuối cùng: Phu quân, nếu không thì chúng ta quay về có được không ?
Ồ? Không phải trước đó phu nhân đã nói sau này sẽ cùng chung hoạn nạn với nhau sao? Bây giờ cũng chỉ có mỗi mấy ngày đã không chịu nổi rồi à ?
Mi tâm ta muốn vặn vẹo như cái bánh quai chèo luôn rồi: Nhưng ta không hề nghĩ đến chuyện sẽ phải khổ sở như thế...
Hô hấp của Giang Tầm khi nghe ta nói vậy liền cứng lại, giống như lòng tự trọng của hắn đã bị ta làm tổn thương rồi. Hắn nói với ta: Lừa nàng thôi.
Cái gì?
Trong rừng ta đã mua một thôn trang ở đó rồi, mặc dù không ra tay hào phóng như mẫu hậu nhưng vẫn dư sức để nuôi sống nàng, cho nàng hưởng phúc.
Bây giờ đến lượt ta lúng túng, ta không hề nghĩ rằng trong tay Giang Tầm vẫn còn một lá bài tẩy như vậy, thế nên ta nhanh chóng nói láo với hắn: Vừa nãy ta cũng chỉ nói giỡn với phu quân thôi, được ở bên cạnh phu quân dù cho khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cau-huyet-cua-ta-va-phu-quan/931927/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.