EDIT: MINN
BETA: CANINA
Ăn sáng xong, đuổi Chu Thụ đi học, trong lúc nương cùng Tôn Duẫn trò chuyện, Phùng Hiên kéo thê tử ra ngoài. “Nàng cảm thấy tiểu cữu tử thật sự tới đây chơi sao?” Phùng Hiên suy ngẫm một chút rồi không cho là như vậy, cau mày nói với thê tử: “Ta luôn có cảm giác không đơn giản như thế.” Nhất định là có việc, chẳng qua chưa nói ra thôi.
Ngược lại Tôn Huệ không cảm thấy thế.
“Chàng suy nghĩ nhiều rồi, Duẫn nhi không tới đây chơi, chẳng lẽ lại còn việc gì?” Tôn Huệ lắc đầu cười, thấy trượng phu vẫn không tin, bèn nói: “Nếu thật sự có chuyện gì, khi đệ ấy vừa đến cửa đã nói rồi. Được rồi, ta vào nói một tiếng, ra chợ phiên mua chút đồ ăn mang về.”
Vào nhà chính, không đợi Tôn Huệ mở miệng, Tôn Duẫn lập tức kéo nàng ngồi xuống, lấy lòng nói: “Tỷ, đệ có chuyện nói với tỷ, tỷ ngồi xuống đã.”
Tôn Huệ quay đầu lại nhìn chồng, trong mắt lộ ra ý, chàng đoán đúng rồi, tiểu tử này quả nhiên có chuyện. Rút tay lại, Tôn Huệ không cười nói: “Nói đi, lấy lòng tỷ thế này để làm gì?” Vừa thấy đệ đệ cười như vậy, nàng liền đoán được đây không phải là việc nhỏ. Đại khái tiểu tử này lại nảy lên suy nghĩ gì, muốn mình giúp đỡ đi khuyên nhủ mẫu thân đây.
Thấy tỷ tỷ nhận ra ý đồ của mình, Tôn Duẫn không nói dối nữa: “Thực ra không có gì to tát cả, dù sao tơ sống chưa phải bán ngay, cửa hàng cũng không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-than-vung-song-nuoc/2199364/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.