Chỉ một câu liền khiến Tôn Huệ giật mình kinh ngạc, nàng không nghĩ tới đệ đệ mình đã chuẩn bị mua nhà ở trong trấn. Nhìn đệ đệ, Tôn Huệ nói:“Đệ biết là sẽ tốn nhiều tiền lắm mà, cho dù được đã dành dụm được một ít nhưng tiền trong nhà lấy ra đủ để mua nhà trên trấn sao? Nói đi nói lại thì ở trong trấn cũng không thoải mái lắm, chỉ có một cái phòng bé tí, chẳng lẽ đệ không cảm thấy chật chội hay sao?” Nàng không biết đệ đệ đã nảy sinh ý nghĩ này tự bao giờ, chưa từng nghe thấy hắn nói muốn sống ở trong trấn.
“Đệ không thích nơi này! Ở đây chẳng có lúc nào vui vẻ cả, tỷ tỷ còn bị người ta hiếp đáp nữa. Sống ở đây chẳng tiện chút nào, chẳng thân chẳng thích, người ta còn nhìn mình chướng mắt nữa. Không bằng vào trong trấn, chẳng ai thân với ai, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều đó tỷ. Hơn nữa đệ tính là sẽ kiếm việc làm, rồi đi theo thầy học trong trấn.” Tôn Duẫn cũng không phải nóng đầu mới làm mà hắn đã suy tính kỹ lưỡng rồi, thật sự cảm thấy ở trong trấn sống sẽ tương đối khá hơn.
Về phần chuyện tiền bạc mà tỷ tỷ đề cập thì hắn cũng đã có suy tính, tiền cũng không tốn nhiều lắm vì nhà chẳng có ai, một căn nhỏ là đã có thể ở rồi. Sau này thuận lợi mà kiếm được tiền thì mua một căn nhà lớn hơn cũng chẳng muộn.
Tôn Huệ đôi mắt ảm đạm, sự tình mấy năm nay rốt cuộc cũng đã để lại bóng ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-than-vung-song-nuoc/2199353/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.