Bát gia gia gật đầu tán thành:“Ta cũng cực kỳ lo lắng, Hiên tiểu tử nên lấy việc học làm trọng, sắp thi khoa cử là không thể phân tâm. Mà nương hắn cần phải tĩnh dưỡng thân mình, không bằng cứ giao cho bá phụ hắn quản lý thêm vài năm, hàng năm đưa tiền cấp Hiên tiểu tử đọc sách, sẽ không làm cho hắn phiền lòng.” Thu đồ của người ta thì đương nhiên phải thay người ta làm việc.
Ngũ gia gia là người ngay thẳng nhất trong ba người, nhíu mày nói:“Cũng không thể nói như vậy, trên đời không thiếu người đọc sách, cũng không thấy nhà ai giao sản nghiệp cho người ngoài xử lý. Nếu Hiên tiểu tử đã trưởng thành, như vậy liền giao hết ra đây cho hắn.” Ánh mắt liếc hai huynh đệ trong tộc, nói:“Chúng ta đều nhiều tuổi cả rồi, thừa dịp còn chưa chết nên tính toán việc này cho rõ ràng.”
Lợi nhuận hàng năm có trời biết bị nuốt bao nhiêu, Hiên tiểu tử học nghiệp tiêu phí nhiều, cần dùng tiền nhất, trả lại sản nghiệp cho hắn là đúng, miễn cho hắn không đủ dùng.
Nhị gia gia buông cái chén, cười nói:“Vậy cũng phải xem tình huống, đứa nhỏ nhà khác có cha mẹ quản, Hiên tiểu tử thì không, cho nên bá phụ hắn mới tốt bụng quản lý giúp. Ta biết mọi người lo lắng cái gì, là sợ bá phụ hắn chiếm mất sản nghiệp mà thôi.” Lão vỗ tay xuống bàn, nói tiếp:“Ta tin hắn không phải là người như thế, nhưng nói gì thì nói cũng nên để cho mọi người đều yên tâm.”
Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Phùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-than-vung-song-nuoc/2199350/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.