Ba ngày sau lại mặt, Phùng mẫu chuẩn bị mấy phần lễ thật hậu cho hai người mang theo. Đồ chất lên xe, ăn sáng xong, Tôn Huệ và Phùng Hiên hướng Tôn gia chạy tới.
Tôn mẫu sáng sớm đã dậy đi sang Tôn gia, hận không thể đứng ngay ngoài cổng chờ. Trong lòng bà lo âu, tuy Phùng gia là do bà chọn, bà biết hai người nhà thông gia đều là người tốt, nhưng trong lòng vẫn không bỏ xuống được, không tận mắt nhìn, không chính miệng hỏi một chút, bà sẽ luôn bất an.
Cũng may Tôn Huệ bọn họ không để Tôn mẫu phải chờ lâu. Xe dừng, hai phu thê bước tới trước nhà. Tôn Duẫn sớm nghe thấy động tĩnh đã chạy tới xem, nhìn thoáng qua thấy tỷ tỷ không có vẻ ủy khuất mới tiến lên cười tiếp đón:“Tỷ tỷ, tỷ phu mau vào bên trong, sáng sớm trời lạnh đi đường xa, mau vào uống một chén trà cho ấm người.” Hắn cũng lo lắng, hiện tại thấy sắc mặt tỷ tỷ không tệ, xem như nhẹ nhàng thở ra.
“Chờ một chút, còn có ít đồ mang theo.” Tôn Huệ cười với đệ đệ, dẫn dỡ đồ trên xe xuống.
Phùng Hiên ngồi bên ngoài đánh xe, tuy mặc thêm nhiều quần áo nhưng lúc này cũng đang lạnh tới phát run. Hắn nghĩ thê tử ngồi trong xe cũng không tốt bao nhiêu, tri kỷ nói:“Nàng cùng tiểu cựu tử đi vào trước, bên ngoài gió lạnh, đồ đạc để ta mang vào cho.” Để thê tử đi vào trước là vì trời lạnh, hơn nữa đồ cũng nặng, xách theo rất mệt.
Tôn mẫu vốn ngồi trong phòng vừa lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-than-vung-song-nuoc/2199348/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.