Đại hôn, Tôn Huệ mặc giá y chính mình may, từng bước từng bước rời xa nơi mình sống, ngồi thuyền đi một chuyến, lại vĩnh viễn chính là người của Phùng gia.
Thuyền nhỏ lắc lư, tiếng kèn tiếng trống rộn rã dần dần rời xa, Tôn Huệ bên dưới khăn che mặt có chút tâm sự nặng nề.
Hồi tưởng một ngày này, Tôn Huệ dậy từ sáng sớm đã bị mọi người xô đẩy làm rất nhiều chuyện, đến lúc này thâ tâm đều mệt mỏi. Nàng ngồi trong một căn phòng xa lạ, giữa những người không quen biết, còn phải tươi cười chào hỏi, tuyệt đối không thể thất lễ. Hai bàn tay nắm góc khăn thật chặt, hô hấp không quá thông thuận, bụng sớm đã đói, lúc ở nhà nương gói cho nàng một ít điểm tâm, lúc này vẫn còn, nhưng không có tâm tình, cũng không có thời gian đi ăn. Nàng chỉ có thể mặc kệ bụng kêu réo.
Bên ngoài tiệc rượu náo nhiệt tới khuya, ở phòng Tôn Huệ cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Lúc này, cả phòng chỉ còn một mình nàng. Mấy thím của Phùng Hiên đã ra ngoài hỗ trợ, nàng xem như có thể thoải mái chút, từ trong tay áo lấy ra điểm tâm, há miệng cắn một miếng, lần đầu tiên biết điểm tâm ngọt như vậy. Bụng có chút đồ ăn đã dễ chịu hơn. Khóe mắt lại ươn ướt, lúc ở nhà ráng kiềm chế, nhưng giờ nàng thực sự nhịn không được.
Phùng Hiên bị chuốc vài chén rượu, bất quá cũng may có người giúp đỡ, lúc trở về phòng, dưới chân mặc dù hơi lảo đảo nhưng nói chung vẫn coi như thanh tỉnh. Đẩy cửa vào, thấy thê tử ngồi lẻ loi bên mép giường, có chút đáng thương. Hắn bước vài bước, đặt mông ngồi bên cạnh nàng, nói:“Đói bụng sao, ta đi lấy một ít cho nàng?”
Tôn Huệ hít một hơi thật sâu, che giấu tâm tình của chính mình, cười lắc đầu:“Không sao, không đói bụng. Huynh thì sao, muốn trà giải rượu không?” Bắt đầu từ hôm nay, hai người chính là vợ chồng, sau này cả đời đều ở bên nhau. Nói đến cũng kỳ dị, vậy đại khái chính là duyên phận, bằng không sẽ không sống cùng nhau.
“Sáng sớm ngồi thuyền tới đây, đến bây giờ đã là mấy canh giờ, sao có thể không đói bụng, nơi này là nhà của nàng, không có gì phải ngượng ngùng, nàng thích ăn cái gì thì nói cho ta, ta đi lấy.” Phùng Hiên nói.
Lấy ra điểm tâm trong tay áo, Tôn Huệ đưa cho hắn nhìn, nói:“Thật không đói, nương ta đưa cho ta, vừa rồi đã ăn mấy cái, lúc này bụng rất no.” Điểm tâm dễ dàng trưng bày, hơn nữa ăn nhiều tuy miệng hơi khô nhưng không cần đi tiểu, cho nên Tôn Huệ mới dám ăn nhiều.
Ha ha nở nụ cười, Phùng Hiên biết nương tử mình là người dễ thích ứng, nói:“Thứ này mặc dù đỡ đói, nhưng ăn cũng không ngon, nàng chờ chút, ta đi bưng đồ ăn lại đây, nhất là nước canh, nàng dùng một chút, so với điểm tâm tốt hơn nhiều.” Điểm tâm ăn nhiều khô cổ rát họng.
Tôn Huệ vội vàng kéo Phùng Hiên lại, la lên:“Đừng! Ta uống nước trà thôi, lúc này trong bụng ăn không vô, huynh bưng tới cũng là lãng phí. Vẫn là ngồi đây nghỉ ngơi một chút cho tỉnh rượu đi.” Tân khách mặc dù đã tan, nhưng thân tộc còn đang giúp đỡ dọn dẹp, lúc này đi qua bưng đồ ăn thì tất cả mọi người sẽ biết! Nàng tuy chưa từng trải qua đại hôn lễ, nhưng dù sao cũng đã nghe qua, như vậy căn bản là không phù hợp cấp bậc lễ nghĩa. Nàng không muốn bởi vì chính mình thoải mái, ngay ngày đầu tiên lý bị người ta nói cho.
Đi qua rót chén trà, đưa cho Phùng Hiên, Tôn Huệ nói:“Uống chút đi, hôm nay uống rượu thật nhiều, ngày mai sẽ đau đầu.” Trà giải rượu là tộc trưởng phu nhân nhắc nhở, dặn nàng chờ Phùng Hiên trở về cho hắn uống.
Hương vị cũng không tốt, có chút chát, Phùng Hiên ghét uống nhất, bất quá ngày mai còn muốn dậy sớm, hơn nữa là thê tử bưng tới, chịu đựng không thoải mái một hơi cạn hết, sau đó đứng dậy đi tới bên bàn rót một ly trà bình thường súc miệng.
Thùng thùng, cửa phòng bị gõ lên, trong phòng hai người ngươi xem ta ta xem ngươi, cuối cùng ở dưới ánh mắt Tôn Huệ, Phùng Hiên mở miệng hỏi:“Là ai?” Vừa nãy đón thê tử đã bái thiên địa, nhập động phòng cũng bị nháo loạn một lần, hiện tại lúc này hẳn là không có người đến làm ầm ĩ.
“Là ta, đã nghỉ ngơi?” Bên ngoài là Phùng mẫu, chính bà cũng từng làm tức phụ, biết kết hôn vất vả, nhất là bụng đói, cho dù có điểm tâm cũng không thể điền đầy bụng. Cho nên bà liền bưng đồ ăn lại đây, chuẩn bị cho con dâu ăn. Lúc này, trong phòng đèn vẫn sáng, hơn nữa nghe người ta nói nhi tử vừa mới rời đi không bao lâu, hẳn là còn chưa có nghỉ ngơi.
Phùng Hiên liếc mắt nhìn thê tử một cái, tiến lên đi mở cửa, đón nương tiến vào.
Phùng mẫu đem khay đặt ở trên bàn, nói với Tôn Huệ:“Ta bưng cơm canh lại đây, đã đói bụng đi, mau ăn chút.”
“Nương ·····, ta không đói bụng. Này cũng quá phiền ngài.” Tôn Huệ có chút không thích ứng sửa sửa miệng, bất quá vẫn kiên trì xưng hô, sau này chỉ có thể xưng hô như vậy.
“Ngoan, ăn một chút, còn lâu mới tới ngày mai, không điền đầy bụng, đói con tự chịu.” Phùng mẫu cười, kéo Tôn Huệ đứng lên, ấn nàng ngồi ở trước bàn, ngoắc con trai:“Con cũng lại đây ăn một chút, vừa mới ở bên ngoài chỉ lo uống rượu, không ăn được nhiều, trong bụng trừ bỏ rượu cũng không có gì đi?” Dùng chút cơm, trong bụng có thực vật, không dễ say, hơn nữa cũng tốt cho thân thể. Cũng không thể ỷ vào tuổi trẻ mà không chịu để ý thân thể của mình, đến lúc tuổi già hối hận thì đã muộn.
Phùng Hiên nghe lời tiến lên, tiếp nhận chiếc đũa, nói với thê tử:“Cùng ăn một chút đi, hôm nay ở trên bàn, bọn họ chỉ lo chuốc rượu ta, không chịu để cho ăn mấy miếng đồ ăn. Lúc này trong bụng khó chịu, ăn chút cơm.” Hắn nói như vậy chính là để cho thê tử có thể thả lỏng chút, không cần ngượng ngùng.
Tôn Huệ thấy trượng phu và bà bà nhìn chính mình, không động đũa cũng quá mất lịch sự, người ta vì ngươi làm nhiều như vậy, không cảm kích không được. Cho nên cười cười:“Tạ ơn nương, ta đây dùng chút đi.” Cơm canh quả thật tốt hơn điểm tâm nhiều, ít nhất sẽ không bị khát nước.
“Nếm thử canh kia đi, rất là mỹ vị, ta uống một chén còn chưa thỏa mãn.” Phùng mẫu thấy hai người động chiếc đũa, liền đề cử món canh vừa mang tới. Là canh chân giò, ngon hơn nữa vừa có rau củ vừa có thịt, ăn rất ngon.
Lấy thìa uống một ngụm xong, Tôn Huệ thật thích, vị rất vừa, không mặn, vừa nãy ăn điểm tâm có chút khô miệng, uống thứ này coi như giải khát. Nàng không nghĩ tới, chính mình đã động chiếc đũa liền không thể dừng lại, ăn hết một chén nhỏ cơm và không ít đồ ăn mới buông đũa. Nhìn đồ ăn không còn dư thừa bao nhiêu, Tôn Huệ đỏ mặt, vừa rồi còn nói không đói bụng, cư nhiên ăn nhiều như vậy, nếu bị hiểu lầm là thùng cơm thì không tốt.
Phùng mẫu thu thập bát xong liền bưng khay đi ra ngoài, trước khi đi săn sóc nói:“Hàng ngày ta đều không dậy sớm được, các ngươi ngày mai nghỉ ngơi nhiều chút, không cần dậy sớm quá.” Bà cũng không phải loại mẹ chồng thích chèn ép nàng dâu.
Vừa ăn no cũng không có khả năng ngủ luôn, ngồi hàn huyên trong chốc lát xong, Phùng Hiên nói:“Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi đi.”“Ừ.” Tôn Huệ ừ một tiếng rất nhỏ, lại đỏ mặt.
Phùng Hiên đứng dậy, thổi tắt nến.
Một đêm thật dài.
Ước chừng là rạng sáng, Tôn Huệ thức giấc theo thói quen, híp mắt nhìn về phía cửa sổ, sắc trời đã trắng. Tôn Huệ ngồi dậy rất khẽ, chịu đựng đau đớn, xuống giường, mở ngăn kéo lấy thường phục, giá y chỉ mặc một lần, còn bình thường tất nhiên là mặc quần áo hàng ngày. Nàng hơi rùng mình, mới từ trong chăn ấm chui ra, khó tránh khỏi chút lạnh lẽo.
Một phen động tác rất nhẹ, bất quá Phùng Hiên vốn ngủ không sâu vẫn bị tỉnh, nhìn bên ngoài phát hiện thời gian còn sớm, mở miệng nói:“Như thế nào dâyh sớm như vậy, nương không phải nói rồi sao, vẫn là ngủ tiếp một lát đi?” Ngày hôm qua lúc bắt đầu ngủ thì trời đã khuya, lúc này phải dậy sớm, thực không có tinh thần.
“Chàng ngủ tiếp một lát đi, ta đi phòng bếp nhìn xem phải làm chút đồ gì.” Làm con dâu, mặc dù bà bà nói không cần dậy sớm, nhưng là không thể coi là thật, vậy cũng rất tùy tiện.
Phùng Hiên thấy thê tử mặc y phục xong đang ngồi trước bàn trang điểm sửa soạn, hắn cũng ngồi dậy, cầm một bộ quần áo mặc lên.
Lúc thê tử tiến vào phòng bếp, hắn cũng theo đi qua, nói:“Ta giúp nàng đốt lửa đi, nàng tới làm điểm tâm.”
Tôn Huệ xua tay, đuổi hắn đi ra ngoài:“Mau cách xa chỗ này, đừng để quần áo dơ, ta tự làm là được.” Nàng mặc vào tạp dề, cũng đeo bao tay, phải tự tay làm, nhưng quần áo mới càng không thể dơ.“Đi trong viện đi dạo, thật sự nhàm chán chàng đọc gì đó đi, ta lập tức làm xong.”
Phùng Hiên xoay người đi ra ngoài, lúc quay lại, bên ngoài mặc quần áo cũ, cười nói với Tôn Huệ:“Như vậy sẽ không làm dơ quần áo.” Rất là thuần thục ngồi ở trước lò, đánh đá lửa châm cỏ khô, thả củi vào:“Việc này ta làm suốt, ta đâu phải ngốc tử chỉ biết học bài, sau này một ít việc nhỏ ta có thể giúp nàng.”
Tôn Huệ trong lòng vui vẻ, nàng xem như lại một lần nhận thức hắn, mỗi lần đều làm cho nàng vừa lòng.
Hỏi Phùng Hiên Phùng mẫu thích ăn cái gì, nghe nói bà thích ăn đồ mặn, hơn nữa cực thiên vị đồ chay, Tôn Huệ tìm đồ ăn hôm qua còn dư, đem rau xanh băm nhỏ nấu cháo. Lại lấy trứng gà, làm bánh. Hết thảy chuẩn bị xong xuôi, sắc trời liền sáng, mà Phùng mẫu cũng dậy, nhìn đồ ăn đã được làm tốt, nói với Tôn Huệ:“Con đứa nhỏ này, không phải đã nói nên nghỉ ngơi nhiều chút sao?” Là đứa nhỏ có hiểu biết, nhưng dậy sớm mệt mỏi, hơn nữa cũng không tất yếu phải như vậy.
“Chúng ta ăn đi, qua một lát dẫn con đi nhận thức thân thích, mỗi nhà đều đi một chuyến.” Phùng mẫu tiến lên giúp đỡ bưng cháo, vừa đi vừa nói. Ngày hôm qua hôn lễ, mặc dù cũng có giới thiệu một hồi, nhưng quá vội vã hơn nữa một lúc giới thiệu nhiều người như vậy, không nhất định còn có thể nhớ kỹ. Hôm nay vừa vặn dẫn nàng dâu mới đi một chút, nhận thức lại một phen, cũng biết nhà họ hàng.
“Dạ, nghe nương.” Tôn Huệ nói.
Trên bàn cơm, Phùng mẫu ăn một miếng cháo rau dưa, liền khen:“Tay nghề cũng thật không tệ, đồ gia vị đơn giản, cư nhiên làm ngon như vậy.” Quả thật không tệ, hỏa hầu nắm giữ tốt lắm, ăn vào có mùi thơm ngát của rau dưa, cháo lại đủ mềm.
“Nương nếm thử bánh này đi.” Phùng Hiên gắp một khối bánh trứng gà cho nương ăn. Hắn thật thích ăn bánh này, ngoài giòn trong mềm, hơn nữa có một chút mặn của muối, rất vừa ăn.
Cắn một ngụm, Phùng mẫu nói:“Theo con là có phúc ăn rồi.”
“Nương thích là được, sau này việc nấu nướng cứ giao cho con đi.” Tôn Huệ nói, tay nghề của nàng coi như không tệ, nhiều năm rèn luyện, người ăn chưa có ai chê.
“Ta muốn ăn sẽ bảo con làm, bình thường chúng ta thay phiên nhau, cũng cho con biết tay nghề của ta.” Phùng mẫu nói, bà cũng không nghĩ cưới tức phụ trở về bản thân chỉ cần nằm chờ ăn. Sinh bệnh nhiều năm nay, cái gì cũng không thể làm, ngược lại càng thêm không có tinh thần, hiện tại năng hoạt động một chút, khí sắc cũng tốt rất nhiều. Theo lời nương của bà, bà là mệnh lao lực, không nghỉ ngơi được.
Tôn Huệ cũng không câu thúc, bà bà cùng trượng phu đều tốt lắm, nói chuyện cũng hòa khí, nàng cảm thấy thả lỏng rất nhiều.“Tay nghề của nương mặc dù con chưa được hưởng qua, nhưng đệ đệ của con ăn vài lần, lúc trở về đều khen không dứt miệng, nói là ăn ngon hơn con nấu nhiều!” Nói chuyện giống như nương của mình vậy.
Phùng mẫu cười lắc đầu:“Tay nghề của ta cũng không quá tốt, có thể ăn vào bụng, bất quá đệ đệ con thích nói quá lên, lần sau đến đây ta xuống bếp, tất nhiên làm cho hắn vừa lòng.”
Tôn Huệ nói:“Đệ đệ của con mà đến thỉnh ngài bồi hắn trò chuyện, nói một chút kinh nghiệm, để cho hắn mở mang tầm mắt, sau này đỡ mệt.”
“Đệ đệ con thông minh như vậy, nói chút liền hiểu, nhiều lúc chỉ cần nói hai câu nó đã có thể thông thấu.” Phùng mẫu gặp qua vài đứa nhỏ thông minh, như cháu của bà, cùng với Ngô Chi nhà tẩu tử, đều là những đứa nhỏ hiếm có, mà đứa nhỏ Tôn Duẫn này, chỉ cần tôi luyện một chút, tìm đúng đường, là sẽ có một phen sự nghiệp.
Nói chuyện mấy câu, cơm cũng dùng xong, Phùng mẫu đứng dậy nói:“Thời gian không còn sớm, ta dẫn các con đi tới nhà họ hàng một chút, nhận thức người nhận thức nhà.” Lúc này mọi người đều đã dậy, nói không chừng còn đang đợi bọn họ.
Nhìn bát đĩa trên bàn, Tôn Huệ nói:“Nếu không đợi con dọn bát đũa xong xuô, cũng không mất bao lâu.” Cũng không nên để kệ bát đĩa trên bàn không xử lý đi.
“Hôm nay muốn đi nhà người khác, bát để đây không có gì, chúng ta cứ vậy đi thôi.” Phùng mẫu ngăn cản Tôn Huệ:“Con sửa soạn một chút, ta mang bát đĩa vào bếp rồi đi luôn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]