Edit: Canina
Liên tục mười ngày nắng đẹp, Tôn Huệ đem nho hái được dùng nước rửa sạch bụi bẩn, để trên một cái khay lớn có lót vải bố, mang đi phơi nắng. Theo ánh mặt trời chiếu xuống, hơi nước bay đi hết, quả nho nhăn lại, ước chừng một tuần sau, số lượng nho đã ngót đi một nửa.
Lại thêm vài ngày, nho khô đại công cáo thành, Tôn Huệ nhón thử mấy quả cảm thấy nho khô của nàng so với đời trước mua còn tốt hơn. Có lẽ là do giống nho ngon, bằng không chính là vì thời kỳ này không khí trong lành các thứ.
Nàng thu nho vào một cái bình, thử ước lượng thấy có chừng vài cân.
Còn cầm một ít mang đến Chu gia cho bọn họ nếm thử:“Thế nào, không tệ đi.”
Chu Đồng cười khen:“Đúng là không tệ, còn ngon hơn nho mua ở tiệm.” Nàng chỉ ăn một ít rồi không ăn nữa, quay sang Chu Thụ nói:“Đệ lấy một ít rồi đưa nương cất đi, đừng ăn hết một lúc.” Tôn Huệ mang tới không ít nho khô, ước chừng 1 cân, tiết kiệm chút đủ ăn thật lâu.
Tôn Huệ xua tay, thấy Chu Đồng thích ăn, nàng nói:“Thứ này muội không định mang bán, phơi được nhiều lắm, hơn nữa mới chỉ thử làm mà thôi, tới mùa nho sau lại làm tiếp, mọi người cứ yên tâm ăn, không hết được đâu.” Thứ này, vẫn còn nhiều, người nhà ăn không hết.
Tôn Huệ định cuối mùa sẽ đem đợt nho cuối cùng đi phơi nắng hết, đưa tặng chỗ này chỗ kia một ít, nhất là Thải Điệp, tân hôn lâu như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-than-vung-song-nuoc/2199342/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.