Edit: Canina
Phùng Hiên rót trà tiến vào, cho Tôn mẫu một ly, mà Tôn Huệ, thì là một ly nước mật ong, hắn nhìn Tôn Huệ cười nói: “Mẹ ta nói, không đến tuổi nhất định thì không nên uống trà, dạ dày nữ hài tử nên cẩn thận chút ít, không bằng nàng uống nước mật ong đi.” Tiếp nhận ly nước, Tôn Huệ nói: “Cảm ơn huynh, muội cũng không thích uống trà, cho muội nước mật ong là trúng ý muội rồi.” Lại một lần kiến thức sự chu đáo của Phùng Hiên.
“Mẹ, có việc thì gọi con, con ra đằng trước xem chút.” Lúc chưa đính hôn, Phùng Hiên vẫn thường tiếp cận Tôn Huệ, nhưng quan hệ xác định rồi, hắn ngược lại có chút xấu hổ. Thấy Tôn Huệ hai lần, nói không được mấy câu liền lánh ra chỗ khác. Phùng mẫu vừa vặn cũng có chuyện muốn nói, liền gật đầu: “Đi đi, ta và Tôn thẩm của con cần nói chuyện, con đừng đứng đây vướng víu. Có chuyện gì, ta sẽ bảo gọi.” Phùng Hiên gật đầu, cáo từ Tôn mẫu rồi mới rời đi.
“Bệnh của tôi, thoạt nhìn nghiêm trọng, nhưng bản thân vẫn có thể cảm thấy được, còn chưa tới cái trình độ kia. Vì vậy tôi cũng không định để cho hôn lễ của chúng nó phải làm sớm hơn, đây là đại sự cả đời, phải chuẩn bị cẩn thận mới được. Đầu năm sau đi, hôn lễ cử hành trong tháng giêng, chọn một ngày tốt lành, hai nhà phải náo nhiệt một trận.” Phùng mẫu dựa vào gối đầu, thần tình tự nhiên, nếu như không phải sắc mặt thoáng tiều tụy, khí chất rất không tệ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-than-vung-song-nuoc/2199337/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.