Nếu đã dự định đưa đệ đệ tới Tư Thục học thì phải cẩn thận chuẩn bị một phen. Ví dụ như chuyện chặt củi đem bán thì phải từ bỏ, một mình Tôn Huệ không cách nào cáng đáng nổi. Thời gian vừa rồi khi mẹ và đệ đệ lên phương bắc, mỗi ngày Tôn Huệ đều mệt mỏi gần chết, cuối cùng còn phải mời Thải Điệp giúp đỡ một tay. Một tuần nhờ vả đủ 7 ngày thì thật không tiện, tới lúc đệ đệ đi học chẳng lẽ lại nhờ Thải Điệp hỗ trợ cả năm?
Có điều nếu cứ từ bỏ như vậy, trong lòng lại có chút không muốn, công việc này tuy là mệt một chút, nhưng bình quân mỗi ngày ít nhất cũng được mười mấy văn, có còn hơn không! Tôn Huệ nghĩ, có nên thu mua củi do người trong thôn chặt không, nàng phụ trách phơi khô buộc thành bó rồi chở lên trấn bán, tuy nói kiếm được ít hơn rất nhiều, thế nhưng thứ nhất có thể kiếm bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, thứ hai, không đến nỗi làm mất khách hàng đã có. Sau này đệ đệ muốn làm tiếp, cũng không cần lại đi tìm người mua.
Chuyện này còn một khoảng thời gian, không cần sốt ruột, nhưng gần nhất đang có chuyện cần phải suy nghĩ. Việc này là việc do Chu Đồng tìm đến, nàng thêu đồ mang đi bán cho cửa hàng châm tuyến của Chu gia, không thể không nói chính là, tay nghề thêu của bọn họ là do tổ tông truyền xuống, nhưng chỉ truyền cho dòng chính. Mỗi lần đi cùng nhau đều nói chuyện phiếm với chủ cửa hàng, hôm ấy không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-than-vung-song-nuoc/2199322/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.