Mụ nói sẽ ở lỳ chỗ này, nhưng từ sau khi lập thu, khí trời mỗi ngày một lạnh dần, ban ngày thì có thể, nhưng tới nửa đêm không thể không bị lạnh rồi mắc bệnh. Tôn Huệ đã lường trước điều này cho nên không sợ, mụ ta muốn trải chiếu nằm trên mặt đất thì tùy mụ ta, nàng không tin mụ có thể ngây ngốc ở đây mười ngày nửa tháng.
Cau mày, Chu Hải thấy mụ già kia chưa từ bỏ ý định, mà Tôn Huệ rõ ràng không chịu nhường, dạo bước tiến lên, nói: "Huệ tử đưa thang qua đây, ta đi vào nói với con mấy lời." Cứ chống đỡ thế này trước sau đều không ổn lắm, cho dù tỏ ra bất chấp tất cả thêm một lần nữa, trong mắt người khác nàng chẳng qua chỉ là một nha đầu, vẫn cứ không an toàn.
Tôn Huệ suy nghĩ một chút rồi chuyển cái thang ra ngoài tường. Chu Hải có thể tới đây, bất kể lúc trước có mâu thuẫn hay không, Tôn Huệ cũng rất cảm kích, đã như vậy, nàng sẽ nhận ý tốt của ông ấy.
Chu Hải đi vào xong, Ngô mẫu cũng vội vàng vào theo, rồi mang thang vào bên trong. Mà Ngô Thải Điệp thì lưu lại, nàng muốn trông chừng mấy mụ già kia, phòng ngừa bọn họ có hành động gì còn có thể lớn tiếng cảnh báo.
Trong nhà chính, ba người tách ra ngồi xuống, Chu Hải cũng không đợi ngồi ấm chỗ thì đã mở miệng nói: "Hiện tại xảy ra chuyện này, một mình con tiếp tục ở đây cũng không an toàn, không bằng dọn về nhà đi, chờ mẹ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-than-vung-song-nuoc/2199317/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.