Cuộc sống cứ thế trôi đi, chẳng qua từ khi bầy gà và cây ăn quả trong nhà tăng lên, Tôn Huệ đương nhiên cũng bận rộn hơn, phải lo nghĩ nhiều chuyện hơn. Những thứ này toàn là tiền cả, mỗi một con gà hoặc một cây ăn quả chết đi cũng đều là tổn thất. Nàng thường xuyên phải thức khuya dậy sớm, cũng may nàng biết cách sắp xếp thời gian hợp lý cho nên không đến nỗi mệt bở hơi tai, không có thời giờ nghỉ ngơi.
Nàng mất nhiều công sức chăm nom, cho nên tỷ lệ gà con sống sót cũng không tệ lắm, chỉ chết đi mấy con, nhìn tám con gà đi theo sau mẹ mổ lá cây, Tôn Huệ rất là vui mừng.
Lúc trước trồng cây ăn quả xong, Tôn Huệ lấy đất vàng nện chắc chỗ hàng rào, người khác khó có thể đi vào từ bên ngoài, nàng sẽ chuyển ổ gà đến sau nhà, thả dưới gốc cây ăn quả, như vậy vừa có thể trừ sâu, mà gà bài tiết ra phân cũng có thể tăng dinh dưỡng cho đất, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
So với gà con, tỷ lệ sống sót của cây ăn quả lại không lạc quan như vậy, táo đỏ chỉ còn sống được hai gốc, nho may mắn không chết cây nào, cam hai gốc, lựu còn một gốc, đào ba gốc, cây dẻ cũng không chết, tổng cộng chỉ sống mười mấy gốc. Đây chính là tổn thất vô cùng lớn, Tôn Huệ biết mẹ mình rất đau lòng, còn lén lau nước mắt.
Những cây ăn quả chết đi không nói, đám cây còn sống sót trải qua một thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-than-vung-song-nuoc/2199302/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.