Tôn Huệ lên trấn còn có việc khác, đệ đệ dắt xe lừa đi đưa củi, mình thì xách giỏ đi tới tiệm tạp hóa. Ra ngoài có bảy chuyện, củi gạo dầu muối tương dấm trà, củi gạo dầu vẫn còn, nhưng muối cần mua một ít, tương dấm cũng cần mua để nhà dùng.
Bên trong tiệm chỉ có nương tử chưởng quỹ đang ngồi, Tôn Huệ tiến vào bắt chuyện: "Phùng đại nương." Nhìn thoáng qua không thấy chưởng quỹ, cười hỏi: "Phùng đại bá lại đi chỗ nào hưởng phúc rồi, sao lại vứt cửa hàng cho một mình đại nương trông coi thế?" Bởi vì quen biết, cho nên trong lời nói bất giác mang theo ý tứ cười đùa.
Nương tử chưởng quỹ vốn đang vùi đầu xe sợi, nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, thấy người đến chính là Tôn Huệ đã lâu không gặp, vội vã bắt chuyện: "Là Huệ nha đầu đấy à, lâu lắm rồi không thấy cháu đến chỗ bác gái, bác gái còn tưởng rằng cháu ghét bỏ đồ nhà bác, tới nhà người khác mua đấy." Bà cũng nói đùa theo, thuận miệng giải thích: "Bác trai cháu thấy muối trong tiệm không còn nhiều nên đi qua chỗ Trương lão gia gia, xem có thể nhập về chút ít hay không."
Trương lão gia, là vị cử nhân trong trấn, có quan hệ với một tiểu lại* trong diêm khóa**, hàng năm đều có chút diêm dẫn***, tuy không sánh được với các thương nhân mua muối giàu có, nhưng ở trong trấn trong huyện này cũng là một phú hào hiếm có. Bởi vì hắn nắm diêm dẫn, có thể cung cấp muối ăn cho non nửa các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-than-vung-song-nuoc/2199298/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.