Tôn mẫu càng nghĩ càng cảm thấy chuyện như vậy có khả năng, đến lúc đó bị người ta oan uổng, thật sự không có cách nào đi nói lý, tuy bà không sợ mấy lời đồn đãi nhảm nhí, nhưng bà cũng không muốn vô duyên vô cớ bị người oán hận! Bà tức giận mắng: "Mẹ con năm đó đúng là mù mắt, tìm một người như thế tái giá, vờ thành thật cũng rất giống, khổ mấy mẹ con chúng ta rồi!" Nói giọng không dễ chịu: "Giờ đã đến nước này, xem ra không chuyển là không xong rồi. Ta tìm thời gian đi lên miếu cầu xâm*, chọn giờ lành chuyển ra ngoài thôi."
* 签(ký) : cái thẻ, cái thăm (để bói, đánh bài)
"Việc này nương quyết định đi, lúc nào chuyển, con nghe nương." Kỳ thực đối với chuyện bói toán Tôn Huệ hoàn toàn không để ý, cho dù chuyện nàng xuyên qua có chút sắc thái thần thoại, nhưng nàng cũng không cho là hòa thượng, đạo sĩ trong miếu thật sự có sức mạnh không ai biết, dưới cái nhìn của nàng chính là một đám thần côn lừa người. Tuy nhiên, nếu xin được xâm có thể làm cho nương an tâm, nàng cũng không ngại đợi thêm vài ngày.
"Được, ta sẽ mau chóng đi lên miếu." Chỉ vào la la đang đói bụng kêu to, Tôn mẫu nói: "Vậy con cho la la ăn đi, ta phải vào trong tính toán một chút." Nhiều năm như vậy, cũng tích góp được chút bạc, tính cả tiền mua lừa, bò vẫn còn một chút, cầm ra tính toán thử, mua thêm vài thứ.
"Không sao đâu, nương đi làm đi, chỗ này để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-than-vung-song-nuoc/2199292/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.