Tháng giêng qua nhanh trong chớp mắt, ngày mười lăm là Tết Nguyên tiêu, ban đêm đèn đuốc tưng bừng, hoặc là lấy giấy xếp đèn hoa sen, hoặc là mượn thợ khéo làm giúp đèn hình động vật cỡ trung, chen chúc trong thôn trấn, ngày ấy là một ngày đẹp nhất trong năm, đẹp đến mức khiến người ta mê say. Tuy rằng không phải xa xỉ lộng lẫy kinh người như trong kinh thành, thế nhưng nhìn dải sông lấp lánh cùng với vầng trăng sáng ngời trên cao, Tôn Huệ đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Ngày này, lại một lần nhìn thấy Phùng Hiên, vẫn đi theo cô cô của Ngô Thải Điệp, dường như mãi đến tận bây giờ, Phùng gia vẫn còn chưa có ý định đón hai mẹ con hắn về. Phong thái vẫn như cũ, chào hỏi Tôn Huệ rất hữu lễ, nói qua loa mấy câu, mới theo nương hắn rời đi. Mà Tôn Huệ, tuy rằng làm phần tử bát quái trời sinh, nhưng vẫn cực lực ức chế lòng hiếu kỳ mãnh liệt, để không khỏi vạch trúng vết sẹo của người khác.
Xem múa rồng, đủ loại ca hát tạp kỹ, thôn trấn không lớn, nhưng thứ nên có vẫn có, càng bởi vì nằm ở khu vực trù phú nhất của Giang Nam, nơi đây còn giàu có hơn so với một vài thị trấn phương bắc, người giàu cũng nhiều hơn gấp đôi. Ngày lễ nơi đây, bách tính không có tiền cũng có thể dính chút náo nhiệt, biết thêm nhiều kiến thức. Tôn Huệ và đệ đệ được xem thỏa thích, Tôn mẫu cũng hiếm khi đi theo, nghỉ ngơi thư giãn một phen.
Ngày mười sáu, mùi vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-than-vung-song-nuoc/2199284/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.