Việc nuôi dưỡng địa long càng ngày càng hoàn thiện, trải qua một tuần thí nghiệm, địa long bây giờ đã đủ cung cấp cho 11 con gà ăn, hơn nữa còn có thể dư thừa. Dần dần đã không cần phải ra ngoài đi tìm sâu côn trùng các loại nữa. Tôn Duẫn bớt đi được rất nhiều thời gian đi tìm sâu, vì vậy có thể dành nhiều thời giờ đến sau núi đốn củi, buộc thành một bó trói phủ lấy xe trâu kéo trên trấn bán. Kiếm được thêm mấy đồng tiền khổ cực, tích góp lại.
Tôn Huệ nhìn đệ đệ như vậy, trong lòng ê ẩm, đệ đệ mới bao lớn mà đã phải làm lụng vất vả, nhưng nàng không có cách nào khác, nàng chỉ có bản lãnh lớn mức này, không thể giúp đệ đệ khỏi phải làm việc nặng, đệ đệ của nàng kiếm tiền là để chuẩn bị cho con đường sau này. Nàng chỉ có thể ở một bên, cố gắng hết sức trợ giúp hắn.
Tôn Duẫn mỗi ngày đi sớm về tối, gánh củi bán, một ngày cũng thu vào được bảy tám văn, mười mấy văn, ở vào độ tuổi như hắn, hết sức hiếm thấy. Thấy hắn kiếm tiền như vậy không phải là không có ai đỏ mắt, nhưng Tôn Duẫn làm người chân thật, mỗi bó củi được bó chặt chẽ, củi cũng khô ráo, còn thường xuyên giúp những người đến mua củi một tay. Có mấy gia đình rất ưa thích người thành thực như hắn, đều mua củi của hắn.
"Huệ tử có ở đây không?" Ngoài cửa, Chu Đồng ngó vào hỏi. Chỗ khung dệt trong đình viện không có người, cửa viện lại đóng, Chu Đồng đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-than-vung-song-nuoc/102288/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.