Bánh màn thầu vớt ra năm chiếc, vừa vặn mỗi người một chiếc, sữa cũng múc vào một bát lớn, bưng lên trên bàn. Mới vừa đặt lên, Chu Thụ hít hít cái mũi, ngửi thấy hương vị, ánh mắt sáng lên, cũng không đi rửa mặt, chạy như bay đến trước bàn, nhìn thấy bánh màn thầu, thò tay định chộp.
Chát, Tôn Huệ đánh nhẹ tay tiểu đệ, ngăn cản hắn chộp lấy bánh màn thầu, thấy hắn oan ức chảy nước mắt, vẫn không thỏa hiệp, dạy dỗ: "Nhất định phải rửa mặt mũi chân tay xong xuôi mới có thể ăn cơm! Nếu như đệ không rửa mặt, không thể ăn." Nhất định phải tuân thủ quy củ, chuyện này rất quan trọng đối với sự trưởng thành của hắn.
Tôn Duẫn rửa mặt đi vào, vội vàng kéo tiểu đệ, tỷ tỷ coi trọng nhất những tập tính này, nhất định không cho phép làm trái. Nói là rửa sạch sẽ không dễ dàng sinh bệnh, điều này Tôn Duẫn không biếtcó thật hay không, Nhưng rửa ráy xong xác thực sạch sẽ, thoải mái.
Chu Đồng đưa cho mỗi người một bát sữa la la, nhìn đệ đệ không tình nguyện rời đi, cười nói: "Nhìn hắn mất hứng kìa, mặt chảy dài xuống tận rốn rồi."
"Mất hứng cũng phải nói,không thểquá nuông chiều hắn." Dừng một chút, ngẫm lạitiểu đệ dù sao mới có năm tuổi, Tôn Huệ lại nói: "Ăn xong ta sẽ dỗ dành hắn, tuy nhiên quy củ không thể thay đổi." Nếu như một mực để hắn tùy hứng, vậy thì xong rồi, còn không biết sẽ thành hình dáng gì.
Chu Đồng cười cười, lắc đầu nói: "Thật không biết muội tìm đâu ra mấy phương pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-than-vung-song-nuoc/102283/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.