Chương trước
Chương sau
Thế giới hình trònKhi học kỳ đầu tiên kết thúc, nam nhân tên Quách Thịnh kia có hơi thu liễm lại một chút, nếu cậu ta có thể buông tay luôn thì tốt. Nhưng chuyện này có thể không?

Ngô Thầnvà Âu Dương Hiên đều đã  sửa xong học vị, cho nên cuộc thi  cuối kỳ so sánh với các bạn học khác thì nhẹ nhàng hơn. Khẩn trương  kiên trì  nửa tháng, kỳ thi cũng kết thúc. Có thể chuẩn bị về nhà .

Ngô Thầnvà  Âu Dương Hiên cùng nhau vể tỉnh A, sau khi về nhà nghỉ ngơi 2 ngày rồi đến ở nhà ông ngoại. Ông bà nội vẫn chọn ở lại tỉnh Z mừng năm mới.Ba Ngô và mẹ Ngô cứ theo lẽ thường mà chuẩn bị làm lễ tại nhà.

Vào ngày cuối năm, Ngô Thầnnhận được  một cuộc điện thoại xa lạ. Nhưng mà giọng nói kia cô lại không hề xa lại.

“Hallo.” Nhắc máy lên Ngô Thầnnhẹ nhàng chào hỏi.

“Ha ha, đây là lần đầu tiên em lễ phép như thế với anh đấy. chắc bây giờ biết anh là ai rồi đúng không” .

Thật sự là thanh âm làm cho người ta chán ghét  , ” xin hỏi anh có chuyện gì không?” Ngữ khí của Ngô Thần rõ ràng có biến hóa.

“Anh  ở tỉnh A .”

“Vậy thì có quan hệ gì đến tôi?”

“Em không sợ anh tìm đến nhà em hay sao?”

“Ha ha, nếu anh muốn đột nhập nhà dân bất hợp pháp vậy thì cứ việc thôi.” Ngô Thầnbực bội. Hắn ta dám uy hiếp mình sao!

“Vì sao em lại không thể cho anh được chút mặt mũi? Em không sợ anh sẽ làm cho nhà em phải lao đao?”

“A! Xin hỏi thân phận của anh thế nào mà tôi phải khó xử thế?” Ngô Thầnthật không thể hiểu nổi được nữa! Làm sao có thể có người bệnh như vậy, ở tỉnh A mà lại dám nói rằng sẽ cho công ty của nhà mình lao đao?

“Xem ra em bây giờ còn chưa có rõ địa vị của nhà anh đâu nhỉ.”

“Nếu không có việc gì thôi tôi cúp máy, chúc anh năm mới ở tỉnh A vui vẻ.” Nói xong cúp điện thoại. TSBNTĐ!

Ba Ngô vô cùng kinh ngạc , bảo bối nhà ông lại có thể có ngày có cảm xúc lớn đến thế, nhưng lại là bực bội!Tiểu tử nhà Âu Dương khẳng định sẽ không làm cho con bé nhà mình như thế chính ,vậy là ai đây?

“Bảo bối a, đến cùng nói cho ba nghe con làm sao thế?” ông ngoại Ngô ngoại cũng lăn xe lăn lại gần . Ngô Thầncảm thấy cô rất may mắn khi có thể làm cho ông ngoại sống lâu hơn , nhưng gần đây sức khỏe của ông càng ngày càng kém, có lẽ không đợi được bao lâu nữa !

“Có một người rất bệnh hoạn. Rõ ràng hắn ta biết con đã có Âu Dương Hiên, vừa rồi .hắn ta còn nói hắn đã đến tỉnh A, Hắn đến tỉnh A thì có quan hệ gì đến con đâu? Còn nói cái gì mà năng lực gia đình hắn có thể làm cho nhà mình phải lao đao? Làm cho dân bản xứ ở đây phải lao đao? Con thật không dám nghĩ người có đầu óc như thế lại có thể đỗ vào đại học R !” Ngô Thầncăm giận  oán giận với ba.

“Chẳng lẽ Âu Dương Hiên không xử lý sao?” Ba Ngô  rất ngạc nhiên, dựa theo hiểu biết của ông đối với tiểu tử  Âu Dương, ý nghĩ bảo vệ của tiểu tử kia với con gái mình là phi thường .

“Con  hy vọng chuyện này có thể tự mình giải quyết. Dù sao người này đã học năm 2 , Âu Dương Hiên vẫn còn là sinh viên năm nhất, ta không muốn có gì đó ảnh hưởng đến anh ấy.” Thì ra là có chuyện như vậy a, xem ra mình phải gọi điện thoại cho Âu Dương tiểu tử hỏi thăm một chút  a.

Ba Ngô gọi điện thoại cho Âu Dương Hiên nói gì đó Ngô Thần cũng  không biết, cô chỉ biết là Quách Thịnh không có gọi điện thoại phá rối cô nữa thôi, điều này làm cho Ngô Thần thở dài nhẹ nhõm. Nếu nam nhân kia còn như vậy, Ngô Thần thật sự sẽ động võ !

Thời gian nghỉ ngơi vĩnh viễn đều trôi qua rất nhanh , mà mỗi ngày của Ngô Thần đều dính chặt lấy ba mẹ.

Sinh nhật Âu Dương Hiên  là ở tỉnh B , đương nhiên, Ngô Thần cũng thuận tiện bị Âu Dương Hiên cố ý trở về đóng gói một chuyến đem đi tỉnh B .

Ở nhà ông bà nội Âu Dương ăn  cơm chiều, Âu Dương Hiên mang theo Ngô Thầnvề nhà của hai người. Kỳ nghỉ đông năm nay của Âu Dương Hiên toàn bộ thời gian đều ở lại tỉnh B nhà ông bà nội. Ba mẹ Âu Dương đến năm mới có về vài ngày sau đó lại vội vàng rời đi.

“Anh vội vàng đón em lên thế này là vì phải làm sinh nhật cho anh à.” Ngô Thầnbất mãn  chu miêng với  Âu Dương Hiên.

“Em không biết rằng đấy là nhiệm vụ chính đáng của em hả?” Âu Dương Hiên nhíu mày nhìn Ngô Thần, bé con này năm nay sẽ chuẩn bị quà sinh nhật nào cho mình đây?

“Anh muốn tặng quà à?” Ngô Thần chỉ cần nhìn ánh mắt của Âu Dương Hiên là biết cậu suy nghĩ cái gì. Lỗi là của cậu, trực tiếp đến đón mình đi, làm cho mình không kịp chuẩn bị quà cáp gì hết!

“Em nói xem!”

“Nhưng anh đem em về sớm thế này em làm gì có thời gian chuẩn bị quà cho anh!” Ngô Thần bất mãn nói.

“Vậy làm sao bây giờ! Nếu không bây giờ em tìm đi, sang năm tặng luôn hai món quà.” Âu Dương Hiên bỡn cợt  nhìn Ngô Thần.

“Được rồi, vậy anh ngồi xuống, nhắm mắt lại. Để cho em suy nghĩ.” Ngô Thần kéo Âu Dương Hiên ngồi ở trên sô pha, sau đó tự mình xoay người đem cửa phòng khách đóng lại.

Âu Dương Hiên nghe theo yêu cầu của Ngô Thần, nhắm mắt lại ngồi ở trên sô pha, cậu muốn nhìn xem tiểu nha đầu lại có ý nghĩ gì khác người đây. Tắt đèn? Cô muốn làm gì thế?

Âu Dương Hiên im lặng  chờ Ngô Thần, nhìn xem khoảng thời gian ngắn thế cô sẽ mang được cái gì ra.

Thời gian chờ đợi khá lâu, cậu có thể cảm giác được Ngô Thần chạy tới trước mặt cậu, nhưng vẫn không làm gì hết. Khi cậu chuẩn bị hé mắt, ánh mắt lại bị bàn tay nhỏ bé che lại, sau đó cảm giác trên đùi nặng xuống, cô đang ngồi trên đùi mình.

Âu Dương Hiên nghe được nhịp tim của mình càng lúc càng nhanh, khi tay Ngô Thần  buông ra  , cậu lập tức mở to mắt. Mà ngay khi mở to mắt  , cậu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Thần nở nụ cười, tới gần  mình, miệng được vật mềm mại chạm vào.

Đây là quà sinh nhật của cô sao? Khi Ngô Thần chuẩn bị rời đi, Âu Dương Hiên vòng tay ôm chặt lấy lưng của cô, một bàn tay nâng  gáy Ngô Thần . Nếu đây là quà sinh nhật, vậy để cho cậu quyết định thời gian đi.

Ngô Thần cảm giác được Âu Dương Hiên khi mới bắt đầu thì ngây ngốc, nhưng có lẽ những loại chuyện này nam nhân vốn là thiên bẩm, Âu Dương Hiên chậm rãi  dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng nhỏ của Ngô Thần, tinh tế  thưởng thức  hương vị độc đáo của  Ngô Thần.

Rất ngọt, rất đẹp, thật thơm ~

Hôn đến khi hai người không thể thở được nữa, Âu Dương Hiên mới buông rNgô Thần ra. Nhìn Ngô Thần ngạt thở khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, cùng nhau trải qua loại kích tình này trong ánh mắt hiện lên vẻ mê hoặc, Âu Dương Hiên mới dám xác nhận điều vừa rồi là sự thật. Bé con của anh, quà sinh nhật này anh rất thích!

“Đây là quà sinh nhật à?” Âu Dương Hiên nhẹ bé con đang tựa đầu vào vai mình.

“Ân. Đã hết rồi.”

“Ha ha, đây là lần đầu tiên nha ~! Anh rất thích.”

“Hừ. Làm sao mà anh dám có thể không thích!”

“Nha đầu ngốc, chả lẽ em lại còn muốn cho ai hả?”

Ngô Thần ở trên vai Âu Dương Hiên  lắc lắc đầu, đời này tất cả những thứ đẹp nhât em đều cho anh đi!

Những ngày sau, bởi vì đã có lần đầu tiên sẽ có những lần sau, Âu Dương Hiên mà đã bắt đầu không hề dễ dàng thu lại . Mỗi ngày sáng sớm sẽ cho Ngô Thần hôn chào buổi sáng, buổi tối một nụ hôn chúc ngủ ngon. Đối với thói quen này của Âu Dương Hiên  , Ngô Thần biết là sửa cũng không được .

Cuộc sống trước ngày khai giảng của cô rất bạn rôn, bởi vì công ty của ba Ngô trừ bỏ phát triểng về phương diện địa ốc, hơn nữa lại bắt đàu vươn tay đến một số mặt hang thương hiệu của nước ngoài. Ngô Thần bây giờ chỉ cảm thấy những thứ mình phải học cnagf ngày càng nhiều.

Buổi sáng thường xuyên ở trong tiếng đan violon du dương của Âu Dương Hiên  mà  tỉnh lại. Ăn bữa sáng cậu chuẩn bị , hai người đến trường cùng với nhau hoặc là một mình, vui đùa ầm ĩ trong chốc lát, sau đó lại bắt đầu một ngày  công tác.

Ba Ngô dẫn mẹ Ngô đi du lịch , chuyện công ty ông chỉ phụ trách điều khiển, cái khác đều giao cho  Ngô Thần. Ngô Thần thậm chí đã cảm nhận được tương lai nếu mình tiếp nhận công ty thì sẽ có hoàn cảnh bi thảm đến cỡ nào!

Cô cũng quyết định trước khi tiếp nhận công việc, khẳng định cô sẽ để cho bản thân tiêu dao vài năm đã.

Sau khi trường học khai giảng lại thì thời khóa biểu hoàn toàn không giống với kỳ trước. Chương trình học kỳ này của Ngô Thần và Âu Dương Hiên hầu như được xắp xếp giống nhau, đối với lần xắp xếp này, hai người rất vừa lòng. Bởi vì hai người mỗi ngày đều có thể cùng nhau đi cùng nhai về sẽ không làm mất nhiều thời gian của đối phương.

Ngày nhiều tiết nhất của hai người là có 9 tiết, tan học xong cũng đã tối rồi.

Hôm nay Ngô Thần hẹn Âu Dương Hiên cđứng chờ ở trước cổng. Mà hôm nay cô lại gặp phải người mà cô vẫn luôn chán ghét. Vốn đã nghĩ hắn đã buông tay , vì sao hôm nay lại tới nữa?

Ngô Thần bị hắn ngăn ở trước cửa phòng học.

“Em tốt nhất hãy im lặng  mà nghe anh nói xong, nếu không anh sẽ khó lòng mà giữ bí mật của em mà không nói cho toàn trường này biết.” Nhìn thấy Ngô Thần chuẩn bị xoay người rời đi, Quách Thịnh nói một câu như vậy.

Ngô Thần đành phải đứng ở lại, hắn ta lại muốn uy hiếp gì nữa đây?

“Em chắc hẳn không muốn cho giáo sư và cả trường này biết rằng hai người đã ở chung với nhau chứ!”

Ngô Thần nghe thế , cau mày, không nói gì nhấc chân rời đi.

“Đêm nay em có thể suy nghĩ cẩn thận lại, như vậy chuyện này sẽ không có ai biết hết.” Phía sau truyền đến một câu nói như vậy.

“Không biết  nhân tài là tối ngưu B  nhân! Trang B không trang người tốt mới có thể bị người coi là 2B!” Ngô Thần nói châm chọc  một câu, đầu cũng không quay lại, lập tức đi  đến cổng.

“Hôm nay sao tan muôn thế em?” Âu Dương Hiên nhìn thoáng qua Ngô Thần, mở cửa xe cho Ngô Thần đi vào.

“Đụng phải một tên thần kinh! Bị muộn  một chút.” Ngô Thần chờ  Âu Dương Hiên thắt dây an toàn, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

“Vẫn là hắn à?” Âu Dương Hiên có chút không kiên nhẫn  hỏi một câu.

“Ân. Hắn nói muốn đem chuyện chúng ta ở chung nói cho toàn trường biết.” Tuy nói Ngô Thần không tỏ vẻ  lo lắng gì, nhưng trong lòng không khỏi  suy nghĩ nhiều mọ chút. Dù sao bản thân mình không sao, nhưng mà cũng không hy vọng để cho Âu Dương Hiên mang theo tiếng xấu.

“Ngươi chẳng lẽ không biết phải nói, chúng ta ở bên ngoài là ở nhà bà nội à? Em chuyển từ ở ký túc xá đến ra ngoài cũng là do bà nội làm thủ tục đấy.” Âu Dương làm như không soa cả nói ra chuyện này, nếu Ngô Thần sớm biết việc này, thì làm sao mà cô còn phải lo lắng nữa.

Ngô Thần trừng mắt nhìn Âu Dương Hiên một cái, chuyện này anh cũng không nói cho cô biết. Như vậy,từ phi pháp cũng biến thành hợp pháp  rồi đi? Dù sao mình vẫn cần phải có người giám hộ phụ trách .

Vì sao hắn ta không tra rõ mọi chuyện lại dám làm như vậy nhỉ? Ngô Thần cũng không nghĩ  lại, không phải tất cả mọi người cũng giống như cô được trùng sinh một lần . Nam sinh vào độ tuổi hai mươi là độ tuổi dẽ dàng xúc động nhất, mà Quách Thịnh lại là một người được nuông  chiều từ nhỏ đương nhiên là sẽ không nghĩ đến những điều đó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.