Một cuốn tam tự kinh mỏng, tầm hơn hai mươi trang mà Diệu Nhi phải nghiên cứu hết gần hai tháng mới hiểu rõ từng chữ. Má ơi, bạn cứ tưởng tượng chữ trung quốc vốn đã khó, thì chữ cổ đại nó còn nhiều nét, rối tung gấp ngàn lần, cũng may là kiếp trước ngành Diệu Nhi học là ngôn ngữ tiếng Trung, cũng có nghiên cứu về chữ cổ mà không sâu lắm, nên bây giờ mới tốn thời gian học lại muốn điên đầu như thế này đây.
Trong khoảng thời gian này Diệu Nhi chăm chỉ vẽ hình thêu, bán cũng được một ít tiền. Ngoài ra, cô còn bàn với nương và An Nhi tỷ là sẽ thuê Cao Vân tỷ phụ tết dây theo và hà bao, mỗi cái sẽ trả ba văn. Nói chung là không giúp được nhiều, nhưng có cách kiếm vài văn tiền còn hơn không. Lúc biết tin, Cao Vân tỷ mừng phát khóc. Haiz, nghèo đúng là một tội lỗi lớn.
Gà nuôi đã đến lúc đẻ trứng rồi, hôm qua có bốn con đẻ, tiểu Sơn nhặt được bốn quả trứng gà so trắng hồng, nho nhỏ, bàn tay bé xíu nâng niu từng quả trứng như nâng vật quý mang cho Diệu Nhi và An Nhi tỷ xem, nhất là lúc biết được trưa sẽ có món trứng rán thơm ngon, vàng óng, thằng bé vui vẻ cười cả ngày.
Vì việc nhà nông chưa vào mùa nên phụ thân đi theo Vương thúc vào núi săn thú thêm mấy lần nữa. Cuộc sống gia đình đang ngày càng khấm khá hơn, dù không giàu có nhưng cũng đủ no, có quần áo mới mặc, đủ ấm.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-di/132459/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.