Sau khi bán đồ thêuxong, ba người nhà Diệu Nhi đi dạo chợ một vòng. Nương mua hai mươi cângạo lức mỗi cân giá bảy văn hết một trăm bốn mươi văn, mười cân bột mìthô giá năm văn, lại cắt nửa cân thịt heo nhiều mỡ, ít nạc hết mười văn. Diệu Nhi phải năn nỉ dữ lắm nương mới cho bốn văn mua đống xương heo,mà theo ý nương là chẳng có tác dụng gì cả. Sau đó nương lại mua thêmmột ít gia vị các thứ, cuối cùng tổng kết buổi đi chợ tiêu hết hai trămbốn mươi văn. Tiêu hết số tiền bán măng, còn bị lố sang tiền bán khăntay và hà bao nữa. Nương thì vừa đi vừa than thở tiếc tiền, Diệu Nhibiết rõ nương đang bực vụ bốn văn tiền xương heo nên khôn ngoan ngậmchặt miệng, chỉ có phụ thân thật thà nói:
”Mẹ nó đừng tiếc nữa, mặc dù tiêu hết số tiền bán măng nhưng chúng ta đã mua được số lương thực đủ ăn cho tận hai tháng.”
Sau khi nghe phụ thân khuyên bảo, nương cũng đã nguôi ngoai phần nào, chínmươi văn còn lại, bà cất thật kỹ, vẻ mặt đề phòng giống kiểu ai mà muốndùng thì phải bước qua xác của bà vậy.
Diệu Nhi khẽ lắc đầu nhè nhẹ, sau đó khuyên nhủ:
”Nương, người yên tâm đi, con sẽ cố gắng tết vòng tay, tỷ tỷ cũng cố gắng thêukhăn tay hà bao, phụ thân và địa ca sẽ lại làm măng khô đem bán cho cáctửu lâu khác, chúng ta rất nhanh sẽ có tiền mà.”
Tầm giờ ngọ, bangười mới về đến nhà. Phụ thân thì đi trả xe trâu, còn đại ca với đại tỷ nhanh tay chạy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-di/132457/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.