Nhoáng cái Diệu Nhiđã sống ở đây được một tuần rồi, cơ thể này cũng khỏi bệnh và có thể làm vài việc lặt vặt phụ giúp gia đình. Việc đầu tiên sau khi khỏi ốm DiệuNhi làm đó là tổng vệ sinh từ trong ra ngoài căn nhà đất ba gian và nhàbếp nho nhỏ, sau đó cô làm nũng với đại ca và phụ thân nhờ hai người sửa sang lại hàng rào quanh nhà, đóng lại cánh cửa cổng cho vững chắc, cạnh ven hàng rào thì trồng mấy cây hoa dại do cô và đại tỷ đi nhổ ở chânnúi, lúc này đã nở hoa rất đẹp.
Lúc này, Diệu Nhi đang cầm một cái chổi que nhỏ tự chế và quét sân, quét cổng, đột nhiên Tiểu Sơn từ ngoài chạy vào hớn hở gọi:
”Nhị tỷ, nhị tỷ, mọi người tính lên núi tìm quả dại, tỷ đi không?”
Diệu Nhi nhìn đứa nhỏ bé xíu gầy gò nhưng lại có một đôi mắt rất sáng trướcmặt. Trong nhà này có lẽ người cô thích nhất và thương nhất chính là đứa bé này đây. Nhìn đệ đệ gầy gò của mình, lần thứ một ngàn Diệu Nhi tựnhủ trong lòng là phải kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để mua thịt ăn.Nhưng giờ cô mới có sáu tuổi, hơn nữa kiếm tiền ở thời đại nào cũngkhông hề dễ dàng a. Phụ thân và nương đi làm thuê quần quật cả ngày mớiđược trả công ba mươi văn, những ai đi phụ xây nhà trên trấn hoặc làmnhững công việc nặng nhọc khác mới được tầm ba mươi lăm đến bốn mươivăn.
Mọi tiểu thuyết điền văn xuyên qua trên mạng cô đọc toàn làgiả dối. Cái gì mà bán phương pháp nấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-di/132454/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.