*Giải thích tên chương: Du thuyết là đi các nơi, dùng lời lẽ khiến kẻ khác đi theo đường lối của mình.
Edit: Jun
___
Người đã bao giờ nghe tiếng bông tuyết rơi trên mái nhà chưa? Người có thể cảm nhận được sức sống diệu kì của những nụ hoa nhỏ bé từ từ hé mở trong gió xuân chứ? Người có biết hay không trong cơn gió thu thường sẽ có mùi gỗ lá thơm ngát từ núi xa bay về? . ngôn tình ngược
Từ lâu tui đã cảm thấy loại cảnh giới ảo tưởng tối cao này chỉ có cao thủ thực thụ mới có thể cảm nhận được.
Đương nhiên, để nói ra lời này thì cũng phải là một kẻ trâu bò, mà kể cả không đỉnh đến thế thì tên đó cũng phải cố giả thành một kẻ trâu bò.
Cho nên tui cũng rất hoài nghi, ngoài xã hội kia có ai có thể lạc quan thiện lương tràn đầy hi vọng với cuộc đời này như vậy cơ chứ.
Tất nhiên tui chưa từng nghĩ đến có một ngày số mình tốt đến mức phải dùng đến đoạn văn mẫu trên để xoa dịu tâm trí đã đến bờ phát điên của mình.
Nhất là khi tui đã phơi thây trên đất Mỹ nửa năm, ngày ngày phải đối mặt với việc bị một tên đồng tính có thâm niên quấy rối đến mức không còn một chút kháng cự nào với bất kì động chạm gì nữa. Quan trọng hơn vì dù là một đầu ngón chân tui cũng chẳng thể tự mình cử động...
Than ôi! Ông đây có thể cảm nhận được sâu sắc rằng kể cả về sau mình có tốt lên thì chắc chắn tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-bi-kich-cua-nguoi-thuc-vat/1083745/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.