"Thế là hết thật rồi," Giáo sư Cừu nói, "hết thật rồi"
"Đã hoàn toàn chấm dứt."
"Tôi chắc phải cảm ơn cậu quá."
"Giờ thì tôi đã mất hầu như tất cả mọi thứ."
"Không, cậu không mất hết," Giáo sư Cừu lắc đầu. "Cậu có cuộc đời mình."
"Nếu ông nói vậy," tôi nói.
Khi tôi rời phòng. Giáo sư Cừu úp mặt xuống bàn, khóc rưng rức. Tôi đã cướp đi nỗi ám ảnh của ông, mặc dù nó đầy đau khổ, và dù tôi có đúng khi làm chuyện đó, tôi chưa bao giờ thấy không chắc chắn như lúc này.
"Cô ấy đi đến đâu đó," người chủ khách sạn Cá Heo nói. "Cô ấy không nói là đi đâu. Cô ấy có vẻ ốm."
"Không sao đâu," tôi nói.
Tôi nhấc cái túi lên và đăng ký ở căn phòng đã ở lúc trước. Vẫn nhìn ra cái công ty đầy khó hiểu đấy. Không thấy người đàn bà có bộ ngực đồ sộ đâu. Hai nhân viên nam trẻ tuổi làm việc tại bàn, đang hút thuốc. Một người đọc danh sách số liệu, người kia dùng bút chì thảo một biểu đồ có những đường gãy khúc trên một tờ giấy to tướng. Có thể là vì người đàn bà có bộ ngực đồ sộ không ở đó, nhưng văn phòng có vẻ như một chốn khác hẳn. Chỉ có điều dạo trước tôi không hiểu nổi công ty ấy kinh doanh cái gì thì nay vẫn hoàn toàn không hiểu. Lúc sáu giờ, tất cả nhân viên đi về, và tòa nhà chìm tối tăm.
Tôi bật vô tuyến lên và xem tin tức. Không có bản tin về bất cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-san-cuu-hoang/2554321/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.