Theo thói quen Ngữ Kỳ tỉnh dậy trải chuốt đơn giản ăn mặc thường phục của nô tì nhất đẳng. Nhìn trước gương đồng là một nhan sắc cũng được cho là xinh đẹp rung động lòng người, cô hơi đánh mắt xuống bàn thì thấy rất nhiều trang sức.
Đều là hàng thật chứng minh độ sủng của nữ chính dành cho nguyên chủ, cô cười nhạt một cái vỗ nhẹ vào má. Thảo nào nguyên chủ có lòng trèo cao như vậy
Cô búi bừa mái tóc lên một kiểu bình thường nhìn một đống trâm chỉ lấy ra một cái trông không quá diễm lệ, cài bừa lên tóc lộ ra vẻ giản dị dễ gần hơn ngày thường nguyên chủ cố cắm đủ loại trâm lên đầu.
Ngữ Kỳ ra khỏi phòng đi về phía viện của nữ chính đã thấy một nữ nhân huệ chất lan tâm ngồi phơi nắng, xung quanh tản mạn sự yên bình cùng nhẹ nhàng làm cho cô bất giác không muốn tạo tiếng động mạnh.
Nữ chính lần này tuyệt nhiên có khí chất cao sang, cô nghĩ như vậy thì Thiên An Nhan quay ra thấy liền mỉm cười dịu dàng
"Ngữ Kỳ, ngươi hôm nay mệt?" Nàng ta thấy cô hôm nay trễ hơn nửa canh giờ liền khá lo lắng, có phải cô rất mệt?
Ngữ Kỳ lắc đầu đi lại gần Thiên An Nhan nhẹ nhàng xoa bóp chân cho nàng ta. Bị bệnh tim rất khổ đã thế còn ở cổ đại làm nàng ta thực ít được ra ngoài, chân vì quá ít đi lại thi thoảng bị đau nhức không chịu được.
"Sao ngươi hôm nay rất im lặng? Có ai uỷ khuất ngươi sao? Hôm nay lại còn mặc trang phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-phan-cong-cua-nu-phu/1491587/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.